Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1167: Đại hạnh Nhân tộc (1)

Một lúc sau khi kêu rên thảm thiết, ma vật sợ hãi biến thành một đạo hắc quang, bỏ hết tất cả mọi phòng ngự, đập mạnh đầu vào tường thành đen kịt.
Máu tanh văng khắp nơi.
Sau tiếng đập, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Tất cả mọi người đều kinh hãi không nói nên lời.
Ma vật cường đại cỡ đó, thế mà lại chọn cách bỏ mạng như vậy.
Trong lòng mọi người càng thêm tò mò, rốt cuộc trước khi chết ma vật kia bay trên trời đã thấy cái mà làm cho hắn vừa rồi còn hung hãn lại chọn cách đâm dầu chết trên tường thành.
Hay là có liên quan đến vị cao thủ áo trắng đột nhiên xuất hiện ngay ở đây?
Mà trên hiện trường, khi nhìn thấy ma vật kia trực tiếp bỏ mạng, nữ tử bặm chặt môi, kinh hãi thật lâu nói không nên lời.
Nàng cũng tò mò rốt cuộc ma vật kia đã nhìn thấy gì?
Vì không biết có chuyện gì xảy ra nên trong lòng nàng cũng tràn ngập sợ hãi.
Dịch Phong đứng bên lại trái ngược hoàn toàn, vuốt vuốt cái mũi, xem thường ra mặt.
Hắn còn thực sự nghĩ rằng ma vật này có thể có thủ đoạn gì hay ho, kết quả lại đâm đầu chết ngay trên tường thành, thật sự tốn công hắn trông mong một phen.
Sợ rằng kế hoạch tìm đường chết ở Phong Ma thành đổ sông đổ biển hết rồi.
"Cô nương, ngươi không sao chứ?"
Dịch Phong quay đầu nhìn nữ tử bên cạnh, hỏi.
"Chào, chào tiền bối".
Nữ tử thất kinh vội vàng hành lễ với Dịch Phong: "Cảm ơn tiền bối đã quan tâm, vãn bối không bị gì hết".
"Không có bị gì là tốt rồi".
Dịch phong thản nhiên cười nói: "Nhưng cũng đừng gọi ta là tiền bối làm gì, ngươi xem ta trẻ tuổi thế này, ngươi gọi hai chữ tiền bối làm như ta già chết đi được."
Nữ tử ngẩn người, sau đó không nhịn được che miệng cười.
Nàng trăm triệu không thể ngờ được rằng cao thủ áo trắng trước mắt này hài hước đến vậy, vốn đang khẩn trương liền bị một câu đùa giỡn hài hước của Dịch Phong bỗng nhiên trở nên thoải mái không ít.
Nhưng nàng vẫn nên gọi tiền bối thì hơn, vội vàng bái tạ nói: "Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối."
"Không cần cảm ơn đâu."
Dịch phong phất phất tay lạnh nhạt nói: "Nhưng ta tò mò chút, sao các ngươi lại chạy đến chỗ này làm gì?"
"Chuyện này nói cũng hơi dài dòng một chút".
Nữ tử giải thích đơn giản một phen.
"À, thì ra là đến đây để thám hiểm ha!" Dịch phong gật gật đầu, nói tiếp: "Nhưng các ngươi có chút thực lực vậy thôi mà lại chạy đến đây thám hiểm, đúng là quá sơ suất rồi".
"Tiền bối dạy phải".
Nữ tử cúi đầu nghe dạy bảo, trong lòng cũng không nhịn được thở dài, nếu không phải không còn cách nào, ai lại nghĩ đến chuyện phải đi đến cái địa phương quỷ quái này đâu.
"Nơi này ma vật mọc như nấm, ta thấy đi một mình rất nguy hiểm. Hay là thế này, ngươi đi theo ta đi, ta dẫn ngươi đến thành trì gần nhất" Dịch phong nói.
Nghe vậy.
Đôi mắt nữ tử sáng ngời.
"Đa tạ tiền bối".
Nữ tử vội vàng cảm ơn, tuy rằng nhiệm vụ cuối cùng của nàng là phải tìm hiểu trong thành một phen, nhưng hiện tại chỉ còn có mình nàng, nàng cũng không còn lòng dạ thám hiểm nữa, cũng không cho rằng vị cao thủ trước mắt này sẽ đi cùng nàng.
Nhưng nếu là nàng lẻ loi một mình, đi khỏi cái nơi quỷ quái này, nhất định phải chết không thể nghi ngờ.
Giờ nếu đi ra toàn thây, trở về thì mấy đại tông môn cũng sẽ trả công cho nàng không ít.
"Đi, theo ta đi khỏi đây đi!"
Lòng bàn tay Dịch Phong vung lên, chậm rãi triệu hồi.
Nữ tử kinh ngạc nhìn thấy con ốc sên từ từ hiện ra.
Mà ở trên quảng trường xa xôi cũng vang lên một trận kinh hô.
"Con ốc sên này lớn thật!"
"Đây là tọa kỵ hả?"
"Đáng yêu quá trời ơi!"
"Ta cũng muốn có ốc sên một con ốc sên lớn như vậy."
Ngay khi mọi người đang đàm luận, đôi mắt cá chết từ từ nâng lên, nhìn thoáng qua đỉnh đầu nữ tử.
Sau đó chớp đã một cái.
"Sao lại thế này?"
"Sao hình ảnh biến mất tiêu rồi?"
"Chẳng lẽ có chuyện gì ngoài ý muốn hả?"
Mọi người đều bàn tán xôn xao.
Người phụ trách cuộc thám hiểm lần này cũng nhíu mày, vội vàng thăm dò xem hồn đăng của nữ tử.
Hồn đăng của nữ tử vẫn sáng ngời.
Tình trạng vô cùng tốt.
"Xem ra vì địa phương này có vấn đề gì đó mới làm cho trận pháp mất đi hiệu lực".
Một người phụ trách trong đó không cam lòng nói.
Nếu trận pháp vẫn còn, nói không chừng bọn họ còn có thể thông qua đôi mắt nữ tử mà biết rõ ràng rốt cuộc trong thành đã xảy ra chuyện gì, ma vật kia rốt cuộc đã nhìn thấy gì đồ mà sợ hãi như vậy rồi thà chết còn hơn.
Nhưng mà thanh niên áo bào trắng kia từ thành đi ra, hắn nhất định đã biết trong thành đã xảy ra chuyện gì."
"Ninh Thanh cùng một chỗ với hắn, nói không chừng có thể biết được nguyên nhân từ miệng đối phương".
"Không sai".
"Hiện tại phải chờ xem sao đã, xem Ninh Thanh có thể toàn thây đi ra không."
Mọi người gật đầu.
Xem ra trước mắt cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận