Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 327: Bỗng dưng ăn một cú đá

Ngay ngày hôm đó, vô số cao thủ của Diệp gia được phái đi.
"Hừ, dám làm tổn thương con trai của ta, ta xem các ngươi chạy đi đâu".
Diệp Hoài.
Chủ của Diệp gia, cũng là phụ thân của Diệp Vô Trần, đồng thời cũng là cao thủ mạnh nhất của Diệp gia, lúc này dẫn người đuổi theo ra ngoài.
Hắn có vô số tai mắt khắp cả thành Hán Xương.
Rất nhanh đã tra ra tin tức của nhóm người Dịch Phong, cuối cùng đuổi kịp Dịch Phong và những người khác tại một nơi hẻo lánh ở thành Tây.
"Chết cho ta!"
Diệp Hoài bay lên không trung, chém ra một nhát kiếm kinh thiên động địa.
"Mau chạy đi."
"Đúng là một nhát kiếm mạnh".
"Cao thủ mau ra tay, đó là Võ Linh của Diệp gia xông đến rồi."
Nhìn thấy nhát kiếm kinh thiên động địa đó, Vương lão đầu và Vinh thịt heo và đám chưởng môn nhân số một Ninh Sa sợ chết khiếp, phát ra tiếng cầu cứu Kiếm Vô Tâm - cũng là người hỗ trợ ở phía sau.
Nhìn thấy một đám lão đại đang sợ chết khiếp kia, Kiếm Vô Tâm hơi co giật khóe miệng.
Thật con mẹ nó, biết diễn mà.
Nhưng mà hắn cũng không dám không cẩn thận. Sau đó lướt trên không đón lấy kiếm của Diệp Hoài.
Chẳng mấy chốc, Dịch Hoài đã bị hắn đánh bay.
Rõ ràng, đều là Võ Linh, quả nhiên xuất thân từ tông môn lớn vẫn khác biệt mà.
"Rút lui".
Diệp Hoài biết là không đấu lại, lập tức không còn dáng vẻ kiên cường trước đó nữa, trực tiếp mang người chạy đi.
"Cao thủ chính là cao thủ, lợi hại".
Dịch Phong giơ ngón cái với Kiếm Vô Tâm, không thể không nói, vị cao thủ Võ Linh này thật sự mạnh.
Thật đáng hận mà.
Chính là tại cái hệ thống đáng chết không có chí tiến thủ này của hắn, nếu không thì bản thân cũng có thể mạnh như vậy!
"Ha ha, thường thôi, thường thôi".
Kiếm Vô Tâm nghiến răng kìm lại thân thể đang run rẩy, cố gắng bày ra dáng vẻ bình tĩnh đáp lại.
Rút khỏi thành Hán Xương có kinh sợ nhưng không nguy hiểm, Dịch Phong và mọi người ở một chỗ bí mật để nghỉ ngơi.
"Ôi, chuyến đi hôm nay, tuy rằng thành công viên mãn, nhưng lại hại chết một vài người vô tội rồi!" Dịch Phong nhớ đến mấy người bị Diệp Vô Trần giết chết, trong lòng có phần áy náy.
Nghe vậy.
Đám người nhao nhao gửi cho Dịch Phong sự kính phục.
Tiên sinh thật sự có tấm lòng từ bi to lớn, bọn họ đều không quan tâm đến cái chết của bọn kiến đó, nhưng không hề ngờ rằng tiên sinh lại canh cánh trong lòng như vậy.
Chính vào lúc này, một bóng người từ bóng tối bước lại.
"Phụ thân".
Thấy vậy, Vân Mộng Thiên rơi nước mắt vội vã chạy đến.
Hiển nhiên.
Người đến chính là Vân Thăng.
Vốn dĩ Dịch Phong chỉ nghĩ cướp được người xong là chạy, nhưng biết được chân tướng phía sau sự việc từ chỗ Vân Mộng Thiên, Dịch Phong phát hiện bản thân thiếu suýt nữa đã hại chết cả nhà người ta.
"Vân giáo chủ, thật ngại quá, không thương lượng trước với ngươi..."
Dịch Phong tỏ vẻ xấu hổ.
Vân Thăng cũng tương tự, hổ thẹn nói: "Nói cho cùng, ta còn muốn cảm ơn các ngươi, từ lâu ta đã mong muốn tìm cách cho Mộng Thiên bỏ trốn, nhưng vẫn luôn không thể đưa ra quyết định được, ngược lại các ngươi đã trực tiếp giúp ta hoàn thành rồi!
"Phụ thân, nhưng mà, nhưng mà ta đi rồi, mọi người phải làm sao đây?" Vân Mộng Thiên rơi nước mắt hỏi.
"Đúng rồi Vân giáo chủ, hay là cùng nhau đi đi?" Dịch Phong cũng giống như vậy nói.
"Hây, các thế hệ Vân gia của ta đều ở tại thành Hán Xương, lại làm sao có thể đi được đây".
Vân Thăng lắc đầu, xoa xoa lên mái tóc của Vân Mộng Thiên, nhẹ nhàng nói: "Mộng Nhi à, là phụ thân vô dụng, không thể có đủ sức lực để bảo vệ ngươi, nhưng mà bây giờ thì tốt rồi, giao ngươi cho đứa trẻ này, ta yên tâm lắm."
Nói xong, hắn nhìn Chung Thanh ở bên kia.
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Mộng Nhi" Vẻ mặt Chung Thanh kiên định nói.
"Được, ta tin ngươi."
Gương mặt Vân Thăng lộ vẻ hài lòng "Phụ thân".
Nhưng Vân Mộng Thiên khóc đầy nước mắt, vốn dĩ là không nỡ rời xa Vân Thăng, cố chấp kéo lấy tay của Vân Thăng.
"nữ nhi à, ngươi không cần lo lắng cho ta, trong lòng ngươi cũng hiểu rõ, Vân gia của chúng ta phát triển nhiều năm như vậy rồi, cũng không phải là quả hồng mềm." Vân Thăng nhẹ nhàng an ủi:
"Thậm chí nếu như phải hợp lại liều mạng một phen, Vân gia của chúng ta cũng chưa chắc gì yếu hơn Diệp gia".
Nhưng Vân Mộng Thiên vẫn không để cho Vân Thăng rời đi như cũ.
Dịch Phong ở bên cạnh nhìn thấy, cũng nổi lên nghi hoặc, không khỏi hỏi: "Vân giáo chủ, nếu như sức mạnh của Vân gia không yếu hơn Diệp gia, vậy tại sao còn sợ Diệp gia như vậy..."
"Cái này không phải lúc trước cũng đã từng nói với ngươi rồi sao."
Vân Thăng than thở một hơi.
"Là kẻ gia nhập vào cái gì trang làm tiểu đội trưởng?" Dịch Phong hỏi.
"Đúng, là Xuy Tuyết Sơn Trang" Vân Thăng đáp.
"Loảng xoảng."
Bên này, hai cha con Đệ Ngũ Thiên Minh đang lấy nước theo dặn dò của Dịch Phong, cái mông ngã phịch trên đất, bát cũng rơi vỡ tan tành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận