Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1104: Ngươi nghĩ nhiều rồi

"Thằng nhãi con, ngươi dám múa may gì với Lỗ đại sứ ta hả, với cái thực lực như mèo ba chân của ngươi, tùy tiện tìm một bà già trên đảo còn đánh không lại, đám làm ra vẻ ta đây?"
"Ầm !"
Nói xong, lấy hai thùng phân cực lớn bên cạnh dội thẳng vào người Triệu Kỳ đang nằm trên đất.
"Ta nói một số".
"Ba trăm gánh!"
"Lão không hết lão tử ném ngươi xuống biển cho cá ăn".
Lỗ Đạt Sênh nói bằng nửa con mắt, cũng không thèm để ý đến hắn, cứ thế bỏ đi.
Trên mặt đất.
Triệu Kỳ phun bọt mép.
Trong mắt đầy vẻ không thể tin cùng không cam tâm, thất bại trong lòng khó mà hình dung được.
Hắn ẩn mình lâu như vậy, thật vất vả len lén đột phá, còn thoát khỏi lòng bàn tay của bộ xương nát kia, tìm được cơ hội trời ban khó gặp, lại không nghĩ đến sẽ thua trong tay một lão đầu gánh phân?
Còn bị nhẹ nhàng bâng quơ cho một muôi phân.
Hắn đã tê rần.
Ngẩng đầu nhìn thấy hai thùng phân cực lớn kia, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mà bên cạnh, Bạch Mị nhìn thấy một màn này từ đầu đến cuối, cũng hoàn toàn choáng váng.
Thoạt nhìn ông chú bới phân kia yếu lắm mà, sao lại có thể mạnh như vậy?
Cư nhiên có thể đánh bại Triệu Kỳ trong nháy mắt...
"Tô, Tô cô nương, vị đại gia vừa rồi, là Đảo chủ nơi này sao?"
Bạch Mị không nhịn được hỏi.
"Đảo chủ?"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, hắn cũng chỉ là một tên bới phân thôi." Tô Ngư Nhi thong thả nói.
Bạch Mị nghẹn lời.
Mạnh như vậy, cũng chỉ là một tên bới phân?
Nàng không khỏi nhớ tới bó đuốc Tô Ngư Nhi đang cầm, cùng hòn đảo giấu mình trong làn sương, lúc này giật mình tỉnh táo hiểu được, toàn bộ hòn đảo này, hình như khắp nơi đều lộ ra vẻ bất phàm.
Nhưng vì thế, trong lòng trở lên thấp thỏm không yên.
Cái vị Lâu ca ca kia cũng đến từ địa phương này, thân phận, thực lực, địa vị, nhất định không hề tầm thường.
Vậy có phải Bạch Mị nàng vừa ra khỏi ổ sói đã rơi vào miệng cọp không?
Ngay lúc nàng đang bất an không yên, một bóng dáng từ trên trời giáng xuống.
Thứ hấp dẫn nàng đầu tiên.
Là một đôi giày Đậu Đậu mới tinh.
Quần bò hơi bạt màu bị rách lỗ chỗ.
Và một bộ y phục nhỏ bó sát người.
Mà bên cạnh hắn, còn có thêm một con chó đứng thẳng, một con rết và một con gấu, cùng với một linh hồn bay giữa không trung.
Trong tay gấu và chó, mỗi con cầm trong tay bó đuốc cháy hừng hực.
"Tại hạ Lâu Bản Vĩ, dẫn theo đám tiểu đệ đặc biệt đến đây tiếp đón tiểu tỷ tỷ, hoan nghênh tiểu tỷ tỷ:
Nói xong, tay Lâu Bản Vĩ giơ lên đỡ ngực, bày ra bộ dáng cực kỳ lịch thiệp.
Mà Cẩu tử và Nãi Tê đứng cạnh thấy thế, cũng vội vã giơ bó đuốc lên.
Đây chính là vị Lâu ca ca mà Tô Ngư Nhi nói sao?
Bạch Mị thụ sủng nhược kinh.
Tuy phong cách ăn mặc của Lâu Bản Vĩ này khiến người ta nói không nên lời, nhưng động tác lịch thiệp, làm nàng cảm thấy cực tốt.
Lúc nàng đến, thậm chí đã nghĩ kỹ rồi, làm người hầu cho Lâu Bản Vĩ đều được, chỉ cần Lâu Bản Vĩ không phải là loại người giống Văn Thành Ngọc là tốt rồi.
Nhưng nàng tuyệt đối không ngờ được, Lâu Bản Vĩ không phải là loại người như vậy, mà còn bình dị gần gũi, còn đặc biệt đến đón tiếp nàng.
Khiến nàng vui mừng không thôi, bản thân bày ra động tác vô cùng đúng đắn.
"Nô tỷ ra mắt đại nhân."
Bạch Mị liền vội vàng hành lễ.
"Tiểu tỷ tỷ nghiêm túc quá rồi, mới đến, để bản tra nam dẫn ngươi đi dạo trên đảo một vòng."
Nói xong, Lâu Bản Vĩ bày ra tư thế xin mời.
Đồng thời còn trợn mắt giận giữ nhìn đám Cẩu Tử một cái.
Đám Cẩu tử thấy thế, lập tức biến mất không thấy dấu vết.
Cứ như vậy, Bạch Mị đi dạo với Lâu Bản Vĩ, mới đi được hai bước, đã ngã vì bị Triệu Kỳ nằm dưới đất cản chân.
"Cái thứ tàn phế này ở đâu ra mà dám cản đường bản tra nam".
Lâu Bản Vĩ đạp một cước đánh bay Triều Ký, Bạch Mị kinh hãi há to miệng.
"Ôi, thật xin lỗi tiểu tỷ tỷ, dọn dẹp rác rưởi một chút".
Vẻ mặt Lâu Bản Vĩ ôn hoà nói.
"Không, không sao đâu."
Bạch Mị ở ngoài yên lặng, nhưng trong lòng thấp thỏm không thôi, chỉ một cước này, chỉ sợ ông chú gánh phân kia cũng không đủ tuổi mà so.
Hai người, yên lặng đi dọc bờ biển.
"Ai dà..."
Bỗng nhiên, Lâu Bản Vĩ thâm tình ngâm nga.
"Nhìn núi đằng kia, nhìn nước đằng này..."
"Đúng là cảnh đẹp núi sông".
"Lâu đại nhân thật là có tài văn chương".
Bạch Mị liền ca ngợi.
"Tiểu tỷ tỷ quá khen, kẻ hèn này bất tài, chỉ biết đối một vài câu thơ."
Lâu Bản Vĩ cười điềm đạm nho nhã, chắp tay đi song song với Bạch Mị.
Sau lưng, Cấu tử nhanh chóng lướt qua, đưa một bó hoa bìm bìm cho Lâu Bản Vĩ.
"Tiểu tỷ tỷ, tặng cho ngươi".
Lâu Bản Vĩ kinh nhạc cười nói.
"Cảm ơn Lâu đại nhân".
Hai tay Bạch Mị nâng hoa tươi lên.
"Đến đây, để bản tra nam đến bên kia nhìn một chút" Lâu Bản Vĩ kiên nhẫn nói xong, bàn tay từ trên xuống dưới, bất an không yên, cuối cùng đặt nhẹ lên bả vai Bạch Mị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận