Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1117: Phải mềm mại

"Ngươi cần, đám nữ tử xinh đẹp trong sơn môn chúng ta ngươi cứ tha hồ chọn".
Chung Nam niềm nổ nói.
Lục trưởng lão trợn ngược con mắt, ngẩng đầu lên quát mắng đây chính nghĩa: "Ta là loại người như vậy sao?"
"Tất nhiên, tất nhiên không phải".
Chung Nam cười khà khà làm lành.
"Đương nhiên lão phu không phải là loại người cợt nhả người khác".
Lục trưởng lão vuốt vuốt râu, ung dung nói: "Tuy lão phu là một người chính khí, nhưng cũng không phải là người bảo thủ lỗi thời.
Chung tông chủ ngươi nhiệt tình như vậy, lão phu cũng không thể từ chối tâm ý ngươi. Vậy thì... hai ba mươi người tới trước đã!"
Hai, hai ba mươi người?
Sắc mặt Chung Nam run rẩy, trong lòng đã sớm đánh chửi mười tám đời tổ tiên lục trưởng lão, nhưng vẫn híp mắt cười như cũ.
"Ta sẽ lập tức giao người tới cho ngài. Vậy sau đó, sau đó..."
"Dễ thôi." Lục trưởng lão hài lòng cười nói: "Hôm nay đến đây, chính là cho ngươi cơ hội này."
"Vân Kiếp Môn ta với Nam Môn ngươi từ trước đến nay vẫn luôn giao hảo. Cho nên giờ ngươi cứ tìm kiếm vài nữ đệ tử xinh đạp trong tông, đến lúc đó tìm Tiểu Ngư Nhi thương lượng một chút, xem thử có cơ hội nào không".
"Đúng rồi, phải mềm mại".
"Còn nữa, nữ đệ tử bảo bối của ngươi trước đã từ chối thì giờ đừng tới".
"Chẳng lẽ không được ưu tiên sao?"
Chung Nam bĩu môi, sắc mặt khó coi hỏi.
"Muốn gì đây, còn đòi được ưu tiên?" Lục trưởng lão trầm mặt nói: "Cơ duyên lớn cỡ này, đã cự tuyệt rồi còn đòi thêm lần nữa, đẹp mặt quá ha?"
"Chậc, được rồi".
Chung Nam lúng túng gật đầu.
Dù sao thì cơ hội phải nắm mắt mới được.
Cũng may, tuy đệ tử bảo bối của hắn không có cơ hội, nhưng ít ra Nam Môn còn có cơ hội khác.
Thế nhưng hai người không để ý đến, ngoài của có một bóng người xinh đẹp đứng đó, đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại.
Nàng chính là vị nữ đệ tử kia của Chung Nam, Quách Nhược Chi.
Khi nàng nghe được bản thân mình không còn cơ hội, trong đầu như bị sét đánh, bước chân đột nhiên lảo đảo hai bước, trên mặt trở nên không còn chút huyết sắc nào.
Nàng nhớ tới ngày đó sau nghe nghe lời của Tô Ngư Nhi nói trong tửu lâu, cứ lập đi lập lại nhiều lần...
Chí Tôn Hoàng Kim Cốt!
Sao nàng lại có thể bỏ lỡ đại cơ duyên như này.
Nghĩ đến đây, cả người hối hận đến mức xanh ruột. Thậm chí nàng nghĩ nếu nữ đệ tử khác được cơ duyên như vậy, sẽ đẩy ngã nàng, nàng sẽ không còn là đại sư tỷ của tông môn nữa, không còn là ánh trăng được muôn sao vây quanh nữa.
Tài nguyên của tông môn chính là của nàng, nếu rơi vào tay người khác, nàng chỉ có thể lui về vị trí thứ hai.
Nàng thật khó có thể chấp nhận kết quả này.
Thực sự, thực sự ai có thể nghĩ đến chuyện đó là một đại cơ duyên chứ! "Được. Chọn lựa mấy nữ đệ tử có căn cốt tốt, mềm mại nghe lời, đưa đến Vân Kiếp Môn" Lục trưởng lão nhìn ngoài cửa một chút, không để ý lắm, bàn giao với Chung Nam: "Tất nhiên, không có ai biết rõ chuyện này, lần này chỉ có Nam Môn các ngươi được cơ hột này."
"Đa tạ, đa tạ lão huynh còn nhớ tới Nam Môn ta."
Chung Nam cười không ngậm được mồm, mặc dù hắn hơi tiếc chuyện của nữ đồ nhi kia, nhưng so với việc vùng dậy cả Nam Môn, chuyện này tính là gì chứ.
"Được. Vậy giờ ta đi nghỉ ngơi một chút".
Lục trưởng lão hài lòng nâng ly trà lên thử một ngụm, sau đó trịnh trọng nhắc nhở: "Nhớ kỹ, ta cương trực không a dua nịnh bợ ai, chính khí toàn thân!"
Khoé miệng Chung Nam giật giật, gật đầu nói: "Biết mà, ngươi một thân chính khí cương trực công chính".
"Ừm!"
Lục trưởng lão đứng dậy, mặt đây ý cười chắp tay sau lưng rời đi.
Mà ngay lúc lục trưởng lão và Chung Nam nói chuyện với nhau, Ngô Công và Linh Vương đang thảnh thơi chạy về Ám Ảnh Đảo.
Không lâu sau, hai người bắt đầu đi vào trong hắc vụ.
"Hừm, có thể vào trong làn sương, cũng có tiền đồ."
Một tên nam tử áo đen thấy thế, hơi kinh ngạc nói.
"Nói thế nào cũng là đạo kính, thủ đoạn đi vào trong hắc vụ một mình cũng phải có một chút." Một tên nam tử không để tâm nói:
"Dù sao cũng mới đi vào thôi, đừng ngạc nhiên làm gì, đi theo bọn hắn là được".
"Ừm!"
Tên nam tử khác gật đầu một cái, cũng đi theo vào hắc vụ.
"cẩn thận một chút, đừng đánh rắn động cỏ kẻo bị phát hiện".
Sau khi đi vào trong hắc vụ, bọn hắn muốn đi theo hiển nhiên cũng khó khăn hơn.
Cho dù là bọn hắn thì ở trong này cũng biết giới hạn.
Mà muốn biết được sao để duy trì khoảng cách nhưng không bị phát hiện, hoàn toàn phải dùng đến chút thủ đoạn, thêm nữa bọn hắn vẫn chưa đạt được tu vi cao đến mức có thể ngăn được hắc vụ tấn công xâm nhập.
Cho nên hai người trở nên cẩn thận hơn nhiều.
Mà dường như Dạ Phong với Linh Vương hoàn toàn không biết gì, vừa đi từ từ vừa tán gẫu với nhau.
"Dạ Phong ca, ngươi nói xem ngươi người ngu ngốc kia làm gì vậy? Lén lút đấu trí đấu dũng với không khí trên trời, làm giống như hai chúng ta không biết bọn chúng đang ở đó vậy á."
Bạn cần đăng nhập để bình luận