Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 555: Trấn Hồn Đinh, trở về

Hai người nắm lấy cây cỏ cứu mạng này, cũng không đoái hoài đến nhấm nháp, hai tay nâng ly trà lên uống một hơi cạn sạch.
Nước trà vào miệng, nhuận cổ họng chảy xuống.
Một cỗ lực lượng ấm áp lập tức đi khắp toàn thân, thật giống như một mảnh lòng sông khô héo, nghênh đón một dòng suối ấm, đồng thời còn có hoa hoa cỏ cỏ sinh trưởng, trong chớp nhoáng làm cho cả lòng sông khôi phục sức sống.
Hai người thoải mái giật cả mình.
Thống khổ mà Trấn Hồn Đinh mang tới bị quét sạch sành sanh trong nháy mắt, đồng thời tu vi trên người cũng đang khôi phục cực nhanh.
"Nhanh, Di nhi, mượn cỗ lực lượng này, thử một chút xem có thể bức Trấn Hồn Đinh ra hay không, ".
Dạ Năng nói gấp.
"Dạ!"
Tay ngọc của Dạ Di hơi động.
Nguyên khí toàn thân trôi chảy trong kinh mạch rộng lớn, hội tụ đi về phía đỉnh đầu.
Nhưng sau một khắc, Dạ Di đã kinh hô thành tiếng.
"Phụ thân, Trấn Hồn Đinh, biến mất."
"Cái gì?"
Dạ Năng lộ ra vẻ không thể tin, cũng bận bịu điều động tu vi điều tra, nhưng lại kinh ngạc phát hiện, Trấn Hồn Đinh trong cơ thể hắn cũng đã biến mất không thấy đâu.
"Đây là, bị lực lượng của nước trà làm cho hòa tan?"
Dạ Năng trừng tròng mắt, không thể tưởng tượng nổi nói.
Dạ Di trịnh trọng gật đầu.
Chỉ sợ cũng chỉ có thể như vậy mới giải thích được tại sao Trấn Hồn Đinh đang yên đang lành lại biến mất không thấy.
Hai người lộ ra vẻ sùng kính nồng đậm, giờ khắc này, đạo thân ảnh mặc áo bào trắng kia ở trong lòng của bọn hắn, đã tựa như thần linh.
Đây mới thật sự là tuyệt thế cao nhân!
Trấn Hồn Đinh tính là cái gì?
Bạch Thiển Nhất lại tính là cái gì?
Tiên sinh thậm chí còn không cần đích thân động thủ, chỉ ngâm một ấm trà, đã có thể khiến cho cái gọi là Trấn Hồn Đinh hóa thành hư vô.
Buồn cười là Bạch Thiển Nhất kia, lại còn dám cùng tiên sinh đánh cược, càng ngông cuồng hơn là tuyên bố khảo thí tiên sinh có đủ tư cách làm thuộc hạ của nàng hay không.
Ta nhổ vào!
Quả nhiên là không biết trời cao đất rộng, đến lúc đó chết cũng không biết chết như thế nào.
Ố phía xa ngoài ngàn dặm, có một chiếc phi thuyền đang ở trên không.
Bạch Thiển Nhất nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên mở ra hai con ngươi.
Trong mắt, lóe ra vẻ kinh ngạc nồng đậm.
"Quả nhiên là khiến ta có chút bất ngờ!"
Nghe vậy, hai tên lão giả sau lưng nàng nhịn không được lên tiếng kinh ngạc nói: "Thần nữ, đã xảy ra chuyện gì?"
"Trấn Hồn Đinh trên người hai tên phế vật kia, đã bị người ta rút ra" Bạch Thiển Nhất trầm giọng nói.
Hai tên lão giả cũng hơi kinh hãi.
"Vậy thì thần nữ, tiếp theo nên làm gì bây giờ?"
"Không sao, cũng chỉ là bị rút ra mà thôi, nhiều nhất cũng có thể lọt vào mắt của chúng ta, không thể tính là mối uy hiếp." Bạch Thiển Nhất khoát tay áo, chẳng hề để ý nói.
"Thần nữ nói đúng lắm".
Trong đó một tên lão giả cung kính gật đầu: "Nhưng mà hai chiếc Trấn Hồn Đỉnh kia dù sao cũng bảo vật hiếm có của Bạch Dương chân cung, thần nữ vẫn nên thu hồi lại thôi, miễn cho rơi vào trong tay của người kia."
"Đó là tự nhiên, đồ của ta, nếu không được sự đồng ý của ta, ai cũng lấy không được".
Bạch Thiển Nhất cười lạnh một cái.
Tiếp theo chỉ trong chớp mắt, ngọc chưởng kết thủ ấn, xung quanh quanh quẩn quang mang yếu ớt tản ra bốn phía, truyền về phía Trấn Hồn Đinh ở ngoài ngàn dặm.
"Trấn Hồn Đinh, trở về!"
Trong lúc thủ ấn hạ xuống, Bạch Thiển Nhất cũng khẽ quát một tiếng.
Thấy thế.
Ánh mắt của hai tên lão giả nhìn về phía viễn không.
Không có bất ngờ thì dưới sự triệu hoán của Bạch Thiển Nhất, hai chiếc Trấn Hồn Đinh cảm ứng được chẳng mấy chốc sẽ phá không mà về.
Nhưng mà.
Chờ đợi trong chốc lát, hư không xung quanh lại không có nửa điểm động tĩnh.
"Hả??"
Lông mày của Bạch Thiển Nhất cũng nhíu một cái.
Lại đánh ra một thủ ấn phức tạp, nhưng khi thủ ấn của nàng hạ xuống, khí tức cả người đột nhiên lạnh lẽo, đứng thẳng lên.
"Sao vậy thần nữ?"
Hai lão liền vội vàng hỏi.
"Khí tức của Trấn Hồn Đinh, đã hoàn toàn biến mất".
Trên mặt Bạch Thiển Nhất hiện đầy sương lạnh.
"Cái gì?"
Hai tên lão giả cũng vô cùng ngạc nhiên.
"Chẳng lẽ là người kia xóa đi mất khí tức mà thần nữ ngài lưu ở trên Trấn Hồn Đinh?" Trong đó một tên lão giả suy đoán nói.
"Khó mà nói."
Trong mắt Bạch Thiển Nhất lóe ra u quang, lạnh lùng nói:
"Nhưng bất kể như thế nào, người này có khả năng ở dưới tình huống ta không rõ mà cắt đứt liên lạc giữa ta và Trấn Hồn Đinh, cũng tính là có chút thủ đoạn".
"Vậy ngài có muốn hai người chúng ta đích thân đi một chuyến, bắt người này mang về cho ngài hay không?" Một lão giả nói.
"Không sao cả!"
Bạch Thiển Nhất khoát khoát tay áo, từ tốn nói: "Chỉ là hai chiếc Trấn Hồn Đinh mà thôi, ta còn chịu được tổn thất, hơn nữa người này tuy là có chút thủ đoạn, nhưng cũng không đến mức được ta để vào trong mắt, càng không đáng để hai người các ngươi đích thân đi một chuyến, một ngày nào đó, lại bắt hắn tới làm nô lệ cho chúng ta là được".
Bạn cần đăng nhập để bình luận