Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 576: Nam nhân như cơn gió (2)

Cùng lúc đó, các cao thủ của Bạch Dương Chân Cung cũng đặt bàn tay của mình vào người của người đứng phía trước mình, giống như một cách cùng tập trung lực lượng truyền hết lên người Lữ Chính.
Giờ phút này.
Đầu tóc Lữ Chính Nhất dựng thẳng lên, trong mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ, khí thế toàn thân phóng lên trời cao.
"Tiên pháp, Chân Dương Nhất Kích".
Cùng với tiếng hét lớn của hắn ta, bên trong hai tay ngưng tụ ra một cột ánh sáng thiêu người như ánh mặt trời, bắn mạnh ra.
"Ầm !"
Một đòn này đánh ra, sắc trời đất cũng thay đổi.
Cột sáng bên trong trận oanh kích này cũng càng lúc càng lớn, làm cho chiến trường tràn ngập khói lửa, tràn đầy ánh sáng rực.
Sau khi thi triển ra một kích này, sắc mặt đám người Lữ Chính Nhất đều nhợt nhạt hẳn đi, hiển nhiên đã tiêu hao không ít sức lực.
Ánh mắt của bọn họ khi nhìn chằm chằm vào cột trụ ánh sáng này cũng đây vẻ chờ đợi.
Nếu không có bất ngờ gì lớn xảy ra, một kích này có lẽ có thể phá hủy được khá nhiều tấm điêu khắc.
Nhưng đúng vào lúc này, bất chợt xuất hiện một bóng dáng nam nhân có đôi lông mày kiếm, cao dong dỏng không quá thô, đeo bên hông một thanh trường kiếm, tóc dài buộc phía sau đầu.
Động tác của hắn vô cùng phóng khoáng, nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, thật sự nam nhân này giống như một cơn gió!
Ngay sau đó, hắn vung trường kiếm của mình lên, một mình nghênh chiến với một Chân Dương Nhất Kích này.
"Hừ, muốn chết thật mà."
Nhìn thấy cảnh tượng này, nhóm người Lữ Chính Nhất lộ ra giọng nói đầy khinh thường.
Dám đối mặt với Chân Dương Nhất Kích của bọn họ, chắc chắn là muốn chết mà.
Nhưng ngay sau đó, lập tức khiến bọn họ trợn tròn mắt.
"Biến đi, biến đi, biến đi cho..."
Nam nhân này hét thật lớn, đồng thời vung trường kiếm trong tay lên, dựng lên một bức tường gió khổng lồ phía trước.
Chân Dương Nhất Kích rơi vào phía trên bức tường gió, ngay cả gợn sóng cũng không thể tạo ra được, trực tiếp biến mất không thấy tung tích gì nữa.
"Cái gì?"
Sắc mặt Lữ Chính Nhất thay đổi chóng mặt, tròng mắt gần như sắp rớt xuống tới nơi.
Bọn họ hơn mười người tập trung lại tấn công quyết liệt, ấy thế mà bị hóa giải trong chớp mắt sao?
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng thì đội quân Tượng gỗ kia đã tấn công lại, hai bên lại đánh nhau trận nữa.
Nói là một cuộc giao chiến, chỉ bằng nói là một cuộc thảm sát thì đúng hơn.
Thế cục hoàn toàn nghiêng về một bên, tiếng la hét không ngừng của đám người Bạch Dương Chân Cung vẫn vang lên.
Bọn họ chết theo đủ kiểu chết.
Một số bị La Lị triệu hồi ra một con gấu lớn, rồi sau đó bị nó ngồi xuống cho đến chết.
Một số bị thu vào trong tòa tháp.
Một số bị máy bay trên trời cắt thành nhiều mảnh.
Ngoài ra, muôn vàn kiểu chết đều được dàn dựng trên đống hoang tàn đổ nát này...
Những người may mắn sống sót đã mất hết tinh thần chiến đấu, lúc này bọn chúng tháo chạy, chạy bán sống bán chết.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bọn chúng đã bị Tượng gỗ đuổi theo.
"Á, mạng nhện ở đâu ra, mau thả tao ra".
"Đó là loại tấm chắn gì vậy, lại chặn đòn tiên pháp công kích của ta sao."
"Á, thằng đầu dưa hấu này chạy nhanh thật đấy".
"Đừng, cứu ta, con cóc này liếm ta, á, ta bị nó ăn rồi."
Chỉ là một lát sau.
Chỉ có bảy tám người trong số hơn chục người của Bạch Dương Chân Cung còn sống sót, còn lại chết hết cả.
Ngược lại quân đội Tượng gỗ, ngoại trừ có một tên điên cuồng trong chiếc áo choàng đen Tương Vân kia không có chút tổn thương nào.
Chút xước xát này so với hàng trăm quân Tượng gỗ mà nói cũng làm như đang gãi ngứa.
Nhìn những xác chết la liệt dưới đất, sắc mặt Lữ Chính Nhất trắng bệch không còn giọt máu, ngây người hoàn toàn, và đôi mắt của hắn cũng trở nên vô hồn.
Lúc này hắn mới phát hiện ra những tên Tượng gỗ này đáng sợ như thế nào.
Khi đó hắn mới hoàn toàn tỉnh ngộ được rằng trước đây mình đã sai quá sai như thế nào.
Chỉ là trong nhận thức của hắn, Tiên Giang lục địa mới chỉ tồn tại được hai mươi triệu năm sau khi mở lại kỷ nguyên thôi, mà đã có sức mạnh ngang trời.
Cho dù có kẻ luân hồi chuyển kiếp thì sau hai mươi triệu năm, có tỉnh lại hay không cũng chưa biết..
Nhưng ai có thể nghĩ rằng vừa mới bước chân ra ngoài lại giẫm phải tấm sắt như vậy?
Như người ta đã nói, một bước sa chân, ngàn đời ôm hận.
Một Bạch Dương Chân Cung to lớn như vậy, có hàng chục cao thủ có thực lực Thiên Tiên, thế mà lại bị hủy hoại theo cách này.
Hắn hiểu rõ.
Bạch Dương Chân Cung thực sự đã chấm hết thật rồi.
Nếu có thể quay ngược thời gian trở lại, cho hắn một vạn lá gan, hắn cũng không dám khiêu khích chủ nhân của Tượng gỗ nữa.
Nhưng.
Trên đời này làm gì có thuốc hối hận.
Không kìm chế được, hắn ta đưa ánh mắt căm hận về phía Bạch Thiển Nhất đang đứng ở cách đó không xa, hận không thẻ xẻ thịt uống máu Bạch Thiển Nhất.
Kỳ thực nguồn gốc mọi chuyện thế nào, sao trong lòng hắn lại không rõ chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận