Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 706: Vậy thì thổi một cái

Ánh sáng chói mắt bắn ra làm bảy tỷ muội không mở được mắt.
Bảy nàng nghe thấy tiếng nói, nhưng lúc nhìn về phía người nói chuyện thì không khỏi choáng váng.
"Tối nay tinh quang lấp lánh, yêu nàng, không, trái tim này đều tràn đầy tình yêu với các nàng".
Lâu Bản Vĩ khẽ động mấy đầu ngón tay, nhẹ nhàng vén vạt áo màu đen trước ngực lên.
Trước ngực hắn ta vậy mà lại có một hình trái tìm màu đen, còn đang không ngừng nhảy lên "thịch thịch".
"Gửi đến các mỹ nữ. Không biết các nàng có đồng ý cùng bản tra nam khiêu vũ dưới ánh sao hay không?"
Bảy nàng hoảng sợ nhìn Lâu Bản Vĩ, vô cùng khiếp sợ.
Này này... Cái người áo đen lùn tịt này không phải là bị sư tôn ném vào trong Tử Linh sát trận này hay sao? Đã qua mười mấy canh giờ rồi thế mà hắn ta vẫn bình yên vô sự là sao?
Không, không chỉ bình yên vô sự, thậm chí... Thậm chí hắn ta còn thu phục được Tử Linh lợi hại nhất Linh Vương, kẻ thao túng sinh tử trong sát trận này.
Mấy người cùng nhìn con Linh Vương đang quỳ gối dưới chân người mặc áo đen không nói nên lời.
Nó vô cùng mạnh à nha! Mạnh đến mức các nàng không thể tưởng tượng nổi!
Thấy bảy người các nàng không hề có chút phản ứng, Lâu Bản Vĩ tiêu sái hất hất cái trán lên: "Giữa ban đêm châm không chọc, làm lòng người say, tim ta cũng say."
Hắn ta lại hất cái trần trở về: "Tim các nàng không say sao?"
"Chúng ta phải làm sao bây giờ?" Nữ tử mặc áo màu xanh lá cây run rẩy nói. Người ta lợi hại như vậy, chỉ sợ lần này các nàng lành ít đữ nhiều rồi!
"Tử linh sát trận nguy hiểm như thế nào người khác không biết, nhưng tất cả chúng ta đều biết." Nữ tử áo đỏ truyền âm nói với những người còn lại.
"Tu vi của chúng ta đều không thấp, ngày thường tu luyện ở chỗ này một canh giờ cũng chịu không nổi, vẫn phải chạy đến biên giới của sát trận."
"Người này cao thâm khó đoán, nếu chúng ta chống đối với hắn ta thì không khác lấy trứng chọi đá."
"Thất muội ý của ngươi là?"
"Chiều theo ý hắn!"
"A? Cái này!" Sắc mặt nữ tử mặc áo lam tái nhợt nói: "Nếu chuyện này bị sư tôn biết được chắc chắn bảy tỷ muội chúng ta sẽ phải chết không thể nghi ngờ!"
"Người này ở bên trong sát trận không những không bị thương một chút nào mà còn thu phục được Linh Vương của Tử Linh.
So sánh như vậy cũng đã thấy được hắn ta lợi hại hơn sư tôn rất nhiều!" Nữ tử áo đỏ đã nói hết lời nhưng sáu người còn lại ở bên cạnh vẫn còn chần chừ do dự. Thấy thế nàng ta lắc mông bước lên phía trước.
"Vị ca ca phong lưu phóng khoáng như thế này quả thật trước giờ ta chưa từng gặp qua!" Nàng lắc mông đi về phía Lâu Bản Vĩ.
Làn vây rực rỡ như ngọn lửa đồ theo bước chân lay động, gót sen nhẹ nhàng, bờ mông no đủ mượt mà phô bày ra độ cong hoàn hảo thu hút ánh nhìn.
Sáu người còn lại xem mà choáng váng. Thất muội này làm phản cũng quá nhanh đi!
Lâu Bản Vĩ nhìn mà cũng choáng váng. Hắn ta nhìn nữ tử áo đỏ mà nuốt khan nước miếng.
"Lâu Bản Vĩ ca ca vừa gặp là đã có hảo cảm à nha." Nữ tử áo đỏ nói, rồi đánh nhẹ lên ngực Lâu Bản Vĩ.
Ngay lập tức bàn tay nàng ta truyền đến một trận đau xót.
Mẹ kiếp cái thể loại xương cốt gì thế này?
"Ngực ca ca ngực thật cường tráng, bàn tay nhỏ của ta chịu không nổi, ca ca mau thổi thổi".
Thân hình nữ tử áo đỏ mềm nhũn ngã vào lòng Lâu Bản Vĩ. Nàng ta giơ bàn tay trắng nõn mềm mại không xương của mình lên.
"Quá đã! Nên thổi!" Lâu Bản Vĩ vui mừng hét lớn một tiếng, rồi thổi nhẹ một hơi lên ngón tay của nữ tử áo đỏ!
Đôi mắt của nàng ta mở to kinh ngạc vì cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ từ đầu ngón tay truyền đến, nháy mắt đã lan khắp cơ thể.
"Ta ta ta... Ta sắp đột phá!" Nàng ta run rẩy mở miệng nói rồi nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, nữ tử áo đỏ lại mở mắt ra bởi vì căn bản không cần nàng ta phải đột phá.
Nữ tử áo đỏ khẽ vận lực, tức thì một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người nàng ta tản ra ngoài.
"Huyền... Huyền Tiên!" Sáu nữ tử bên cạnh nhìn thấy mà giật mình.
Phải biết rằng các nàng mới chỉ là Thiên Tiên, mà thất muội thì vừa mới đột phá Thiên Tiên không lâu.
Từ Thiên Tiên đến Kim Tiên nếu không tu luyện trên mấy ngàn vạn năm thì cơ bản không thể đột phá, chứ đừng nói gì đến đột phá Huyền Tiên. Đây là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Thế mà bây giờ... Chỉ cần thổi một hơi.
"Đại tỷ, làm sao bây giờ?" Nữ tử mặc áo lam bên cạnh vội la lên.
"Thất muội nói không sai. Còn nữa, sư tôn cũng chưa bao giờ đối xử với chúng ta như đệ tử, hàng năm đều bắt chúng ta ở chỗ này trấn thủ sát trận. Hướng tới chỗ lợi, tránh xa những thứ có hại vốn là bản tính của con người mà." Nữ tử mặc áo tím nói: "Các ngươi nhìn mà làm, nếu không hành động nhanh, trong mắt hắn ta rất có thể chỉ có một mình thất muội."
Nàng ta nói xong thì gỡ cây trâm trên đầu xuống. Mái tóc đen như thác nước của nàng ta bung xõa xuống giữa ánh sáng đây màu sắc của quỷ hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận