Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 820: Rốt cuộc hắn có ngoại hình như thế nào đây?

Đảo Ám Ảnh.
Rất nhiều người đang bận rộn, chạy đông chạy tây xung quanh cái sân nhỏ này.
Người thì tưới cây, người thì xới đất, bận rộn như vậy đó không phải là niềm vui sau, trong mắt của mỗi người đều ánh lên sự hy vọng về tương lai.
Còn Khương Hồng phụ trách tưới cây, đứng dậy lau mồ hôi trên trán, nhìn ra biển đen xa xăm.
Thời gian qua ở đây, không chỉ khiến sức mạnh vũ lực trong người nàng ta tiêu tan đi hết, tu vi cảnh giới cũng vốn từ Luân Hồi Tiên Cảnh đột phá lên Chân Nguyên Tiên Cảnh.
Không biết là tại sao, trong đầu nàng ta lại hiện lên một bóng hình.
Đó chính là một thanh niên Tiên Nhân mà nàng ta đã tiếp xúc lúc nàng ta vừa mới bước vào.
Mặc dù lúc đầu nàng ta luôn khịt mũi khinh bỉ với những gì người thanh niên đó nói, thậm chí còn cảm thấy nực cười, nhưng không thể không nói, người thanh niên đó thật ra đã giáng một đòn mạnh vào trong lòng nàng ta, và vô tình ảnh hưởng đến nàng ta.
Bởi vì lúc đầu nàng ta luôn nghĩ cách từ bỏ, là bị tinh thần lạc quan lúc đầu của người thanh niên đó ảnh hưởng, nên nàng ta mới kiên quyết hạ quyết tâm muốn sống tiếp.
Lúc đầu nếu như nàng ta không tiếp tục kiên trì, thì sẽ không gặp Cung Thần, càng sẽ không thể đến nơi này và có được cơ hội trời ban.
"Chỉ đáng tiếc, ngươi sớm đã chết rồi, nếu như có thể đến được đây, e là ngươi có thể được như ý nguyện, không bao lâu sau thì có thể ra ngoài được rồi."
Khương Hồng nhịn không được mà thở dài một tiếng.
Tuy nhiên trong lòng nàng ta biết rất rõ, đây chỉ là mong ước xa VỜI.
Cho dù Tiên Nhân đó không chết, e là cũng không có tư cách để đến được đây.
Dù gì tiêu chuẩn thấp nhất để đến đây chính là Luân Hồi Tiên Cảnh.
Đúng lúc này, bên trong võ quán truyền đến một tràng nhốn nháo, sau đó nhìn thấy tất cả mọi người kích động gấp rút chạy vào trong võ quán.
"Sao vậy?"
Khương Hồng hỏi.
"Là tiên sinh đưa Cung Thần trở về rồi, mau đi bái kiến tiên sinh đi".
Một ông lão kích động đến nỗi nhảy cẫng lên, hét to về phía Khương Hồng.
"Ai trở về rồi?"
Cả người Khương Hồng run rẩy, trong lòng kinh ngạc.
Nàng ta từ trước đã ngưỡng mộ thực lực và bút tích của người này từ lâu.
Nhưng nàng ta đến đây lâu như vậy rồi, vẫn chưa từng gặp qua người đó, cho nên nàng ta vẫn luôn mong ngóng người đó trở về.
Mà hôm nay.
Cuối cùng người đó cũng trở về rồi sao?
Mới nghĩ đến đây, nàng ta nhanh chóng bỏ bình nước trong tay xuống, nói với ông lão:
"Gặp tiên sinh có cần phải chú ý gì không?"
Nàng ta căng thẳng hỏi rồi chỉnh đốn lại quần áo của mình, muốn lúc mình gặp người đó sẽ có trạng thái tốt nhất.
"Yên tâm đi, ngươi không cần lo lắng, tiên sinh rất hiền lành."
Ông lão cười nói:
"Mau vào trong đi, đi cùng bọn ta đến bái kiến tiên sinh".
Ông lão nói xong, cúi đầu đi vào trong võ quán.
Mặc dù nghe nói tiên sinh rất hiền lành, nhưng Khương Hồng vẫn lo lắng.
Nàng ta không dám thả lỏng, rồi nhanh chóng cúi đầu đi theo sau đoàn người đi về phía võ quán.
Đương nhiên là nàng ta vẫn kích động nhiều hơn.
Bất giác đám người đã vào trong võ quán.
"Tham kiến tiên sinh."
Đám người đồng thanh nói.
Khương Hồng cũng làm theo đám người hành lễ và lớn tiếng nói.
Tuy nhiên mặc dù người đó ở gần ngay trước mắt, nàng ta cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn, sợ rằng sẽ khiến người đó không vui.
Nhưng lại không kìm được sự tò mò trong lòng.
Rốt cuộc trông tiên sinh như thế nào đây?
Tóc trắng bạc phơ?
Rất có phong thái tiên nhân?
Chắc là như vậy.
Nếu không sao có thể xứng với hai chữ tiên sinh chứ?
Cũng chính là đang nghĩ như thế, thì có một giọng nói lười nhác vang lên:
"Mọi người không cần phải khách sáo, cứ tự nhiên đi!"
"Hừm?"
Khương Hồng nghe thấy thế.
Nhất thời kinh ngạc.
Không phải là giọng nói của một ông lão?
Mà là giọng nói của một người trẻ trung?
Lễ nào tiên sinh là một thanh niên trẻ trung sao?
Hơn nữa.
Sao giọng nói này lại quen thuộc đến vậy chứ?
Đợi đám người hành lễ xong thả lỏng, lúc tất cả ngẩng đầu lên, nàng ta mới dám ngẩng đầu lên nhìn người đó.
Hắn lười nhác ngả người trên ghế, đang dùng quạt hương bồ vỗ nhẹ vào bụng mình.
Thân mặc áo bào trắng.
Không dính chút bụi trần nào.
Không hề lộ ra khí thế bức người, ngược lại lại mang cho người khác một cảm giác rất thân thuộc.
Nho nhã, không nhuốm khói bụi nhân gian.
Đây là quyền thế tốt nhất của hắn.
"Tiên sinh quả nhiên là một thanh niên".
Khương Hồng dời ánh mắt lên trên, trong lòng không khỏi cảm thán.
Đối với dáng vẻ của người đó, trong lòng nàng ta đã có không biết bao nhiêu là suy đoán.
Nhưng sự thật lại ngoài dự tính của nàng ta.
Tuy nhiên.
Mặc dù ngoài dự đoán của nàng ta, nhưng lúc này được nhìn thấy, nàng ta lại thấy tiên sinh chính là nên có dáng về như vậy.
Không có bất kỳ dáng vẻ nào phù hợp hơn cảm giác ở trước mắt cả.
Rốt cuộc hắn.
Trông như thế nào nhỉ?
Nàng ta cắn môi hồng, sau đó mới dám nhìn thẳng vào mặt của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận