Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 589: Không phí công thu đồ đệ này

Vài lời của tác giả Phong Lăng Bắc: Nói lại về kiểm tra thiên tư của hệ thống, sau khi hệ thống được nâng cấp, thì cấp Tiên trở xuống hệ thống lười không kiểm tra, bởi vì hệ thống cảm thấy không đáng. Khởi điểm của Nhân Tiên và Địa Tiên đều là Siêu Cấp rác rưởi, đương nhiên đây cũng chỉ là tình trạng thường thấy chứ không phải tất cả, về sau cũng sẽ có những tình huống ngoại lệ, ví dụ như Võ Linh nào đó có Chí Tôn Cốt hoặc là đồ gì đó, sẽ kiểm tra ra là Phổ Thông hoặc xếp hạng cao cấp hơn. Mời các bạn tiếp tục thưởng thức bộ truyện.
Từ sau Trì Nhất Dũng nhập môn, đã nửa tháng trôi qua mà Dịch Phong vẫn như trước chẳng gặp được một ai có tư chất bình thường cả.
Điều này khiến cho Dịch Phong không thể nào không châm biếm bản thân mình, quả là hắn đã đánh giá quá cao dị giới này, lại chẳng nghĩ đến rằng đại bộ phận con người đều là phế vật.
"Ai dà!" Dịch Phong thở dài.
"Lại tiếp tục nhàn hạ vậy!"
Nhìn thấy trong chốc lát chẳng thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, Dịch Phong chỉ đành khôi phục lại trạng thái nhàn hạ lúc trước, rảnh rỗi thì điêu khắc tượng gỗ, nhảy đồng diễn quảng trường, rèn luyện sức khỏe bản thân.
"Tinh Đúng lúc này, âm thanh quen thuộc lại xuất hiện trong đầu hắn.
"Hệ thống kiểm tra thấy ký chủ thành lập tông môn nửa tháng rồi vẫn chưa thu được đủ số đồ đệ, hệ thống đặc biệt chuẩn bị cho ký chủ mười tờ rơi quảng cáo."
"xin hỏi ký chủ có tiếp nhận không?"
"Tờ rơi?"
Dịch Phong đang khôi phục trạng thái nhàn rỗi, bỗng ngồi bật dậy từ trên ghế, vội vàng hét: "Nhận!"
Ngay sau tiếng hô của Dịch Phong truyền đi, mười tờ rơi quảng cáo màu vàng rơi vào tay hắn.
"Có phải đạo hữu đang buồn phiền vì không tìm được song tu?"
"Có phải quá ít soái ca, mĩ nữ thích đạo hữu?"
"Tuyển người đây! Tuyển người đây! Thiên Địa Môn cần tuyển người đây!"
"Muốn biết Tu Tiên ở đâu tốt, Ninh Sa Bình Giang Thiên Địa Môn".
"Nơi đây có thể phát triển hùng khí nam nhỉ, dịu dàng nữ nhi, đưa người tới đỉnh cao cuộc đời không còn là mơ ước, không còn là mơ ước..."
Nhìn thấy những lời quảng cáo trên đó, đầu mày Dịch Phong nhíu chặt, cách sắp chữ này, phong cách vẽ này, đúng là cảm giác quê mùa quen thuộc đây mà.
Con mẹ nó, như thế này có tuyển được người không đây?
Nhưng trước mắt đã chẳng còn đường nào để đi, Dịch Phong cũng chẳng còn cách gì khác, chỉ đành còn nước còn tát mà thử một lần.
"Rồi thì, mấy tờ rơi này sử dụng thế nào đây?"
Dịch Phong chẳng nhịn được lại hỏi.
"Chỉ cần ký chủ tay cầm tờ rơi, trong lòng nghĩ tới, tờ rơi sẽ tự khắc phát ra bất kỳ, rơi đến tay người thỏa mãn điều kiện mà ký chủ muốn" Tiếng hệ thống vang lên.
"Thần kỳ ra phết..."
Ánh mắt Dịch Phong vừa lóe, vội vàng hỏi: "Thế người nhận được tờ rơi này có chắc chắn sẽ tới đây bái sư không?"
"Tùy duyên".
Hệ thống lại một lần nữa truyền đến âm thanh khiến người ta ghét bỏ.
Dịch Phong lại thấy chẳng còn lời nào để nói tiếp.
Nhưng trước mắt chẳng còn cách khác, hắn vẫn cầm lấy một tờ rơi, trong lòng vừa nghĩ.
Quả nhiên.
Tờ rơi trong tay biến thành điểm sáng bé xíu bay tán loạn vào trong không trung, sau đó biến mất không thấy nữa, một lát sau, mười tờ rơi kia cũng đã bị Dịch Phong phát ra hết.
Đúng lúc Dịch Phong đang chuẩn bị nằm xuống, nền đất bỗng truyền đến những tiếng bước chân nặng nề.
Hắn vừa mở mắt nhìn bèn thấy Trì Nhất Dũng đang bưng cái bát to, cái bắp đùi to như chân voi kia của hắn ta chạy nhào tới Dịch Phong.
"Sư phụ, sư phụ, con đã ngộ ra rồi."
Vừa chạy, Trì Nhất Dũng vừa vui mừng hét lớn.
"Ngươi ngộ ra cái gì rồi?"
Dịch Phong cả mặt đần thối ra nhìn hắn ta, buồn bực hỏi một câu.
"Sự phụ, con thông qua cuốn Bách khoa toàn thư các món ăn mà người đưa đã thành công ngộ ra được cách rang cơm rồi, con đã làm ra được rồi đây".
Trì Nhất Dũng quệt mồ hôi trên trán, kích động mà gào lên, cùng lúc hắn bưng bát cơm rang vàng ruộm đến trước mặt Dịch Phong.
Vừa đúng lúc, Ngô Trường An cả ngày loay hoay bùa chú ở một bên cũng đi tới, nhìn thấy tô cơm rang ấy mà giật cả mình.
"Giỏi lắm, tên mập này cũng có thể làm ra được cả cơm rang Dương Châu luôn rồi, ở trong còn chứa đựng nhiều đại đạo chi lực, lợi hại đó nha!"
Nhưng Dịch Phong lại không khống chế được mà khóe môi giật giật. Tên béo này chỉ là rang ra bát cơm, có cần kích động đến thế không chứ?
Đúng là tham ăn mà!
Nhưng, nhìn dáng vẻ phấn khởi này của tên mập, Dịch Phong cũng chẳng nỡ đả kích hắn, sau khi khen được một câu, bèn tiếp tục nói: "Bách khoa toàn thư các món ăn còn rất nhiều thứ khác đáng để con lĩnh ngộ, rang cơm chỉ mới là nhập môn thôi, tiếp tục đi lĩnh ngộ đi!"
"Vâng, sư phụ."
Trì Nhất Dũng kích động hành lễ tạ ơn, rồi đặt tô cơm trào phúng đó sang bên cạnh, sau đó cung kính rời đi.
"Cũng thơm ra phết?"
Dịch Phong khịt khịt mũi, ngồi dậy vỗ vỗ bụng, lại bưng cơm rang lên thưởng thức.
"Tên mập này, hương vị cơm rang ngon đấy, sau này muốn ăn đêm không sợ không có người nấu nữa rồi."
"Quả là không phí công thu nhận đồ đệ này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận