Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 1154: Quả nhiên không chịu nổi một kích (2)

"Được thôi được thôi. Cũng lâu rồi ta không xuất thủ, tiện thể nếm thử tư vị nhân loại như thế nào."
Tàn Lang lạnh lùng cười, quét sạch hắc vụ trên tường thành giấu đi, ma khí ngập trời bao trùm lấy Dịch Phong.
Trong hắc vụ, xuất hiện ma trảo, cùng với sát khí nồng đậm khoá chặt Dịch Phong.
Trên cổng thành.
Ác lang cười lạnh, Tàn Lang ra tay, nhân loạt này nhất định phải chết không gì nghi ngờ.
Cầu Đại Cẩu Nhị và những ma vật khác trong ma thành cũng thả lỏng một hơi.
Lúc này.
Một thanh kiếm bay ra.
"Keng !"
Tàn Lang ma khí ngập trời bị đóng trên tường thành.
Một thân mà khí như một quả bóng bị đâm tiêu tân không còn gì.
Hắn trừng mắt nhìn trường kiếm trên ngực mình, vẻ mặt hoảng sợ.
Mình, mình cứ chết vậy sao?
"A ! Đúng là không chịu nổi một kích mà!"
Dịch Phong nhìn con sói bị hắn đóng trên tường thành, mặt không đổi sắc chớp chớp hai mắt.
Đúng là như vậy.
Với kinh nghiệm phong phú của hắn, đã sớm nhận ra thứ ma vật lạc đàn này yếu như gà.
Muốn để hắn tốn thêm một bộ quần áo giá hai Tiên Tinh.
Không có cửa đâu!"
Dịch Phong thu trường kiếm về, tiện tay lấy ma hạch, mặt không đổi sắc đứng dưới cửa thành.
"Xin hỏi, có ai không?"
Hắn hô lên.
"Trời ạ!"
"Tàn Lang đại nhân chết trận rồi!"
"Chết trận gì chứ, một phát chết luôn!"
"Làm sao bây giờ?"
"Nghĩ cách gì đi, nhanh nghĩ cách gì đi chứ!"
Trên tường thành lúc này đã sớm vì cái chết của Tàn Lang mà loạn hết cả lên, như kiến bò trên chảo nóng.
Nhất là Cấu Đại Cẩu Nhị, núp sẵn trong góc tường, run rẩy không ngừng.
"Sợ cái gì? Ngươi sợ cái gì?"
Ngân Xà vẫn cố chấp tâng bốc nịnh nọt Ác Lang đại nhân, đứng thẳng dậy.
"Mặc dù Tàn Lang đại nhân thua trận, nhưng thực tế không phải còn Ác Lang đại nhân đáng tin cậy ở đây sao?" Ngân Xà lớn tiếng quát: "Các ngươi xem Ác Lang đại nhân có luống cuống chút nào không?"
Nghe thấy tiếng Ngân Xà kêu lên, mọi người vội nhìn về phía Tàn Lang.
Quả nhiên.
Ác Lang đại nhân vẫn đứng đó trước sau như một, không vì huynh đệ sinh chết đi mà lộ ra chút bối rối.
Vẫn uy vũ đứng thẳng nơi đó, bất động như núi.
Mọi người đang hốt hoảng lập tức bình tĩnh lại.
Nhìn bằng con mắt đầy sùng bái.
Ác Lang đại nhân không hổ là thành chủ ma thành, cho dù Tàn Lang đại nhân chết ngay tức khắc, cũng không lộ ra chút khiếp đảm nào, quả nhiên là lang sói hào kiệt.
Thế nhưng.
Dưới hắc vụ, hai tay Ác Lang run rẩy, môi tím ngắt.
Răng run lập cập va vào nhau.
Sở dĩ hắn bất động đứng im, hoàn toàn là vì khi Tàn Lang chết ngay tức khắc, hắn bị dọa đến choáng váng.
Người khác không nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của hắn cũng bởi vì được sương đen che mất mà thôi...
"Ác lang đại nhân bình tĩnh như vậy, chắc hẳn người này cũng không đáng để tâm".
Ngân Xà tiếp tục nịnh bợ, thầm nghĩ mình giỏi nói chuyện thật, nhìn phát là biết ngay phải nói thế nào.
Nào giống mấy tên ngu ngốc bên cạnh, chỉ biết bối rối hoảng hốt, một chút quan sát nịnh bợ cũng không biết, chỉ quá hắn nhìn ra được Ác Lang đại nhân đã tính trước.
"Đã nói vậy thì khẩn cầu Ác Lang đại nhân ra tay trấn áp người này, để chúng thuộc hạ ta chiêm ngưỡng phong thái của đại nhân.
"Ta đi cái con mẹ ngươi."
Ác Lang không thể nhịn nổi nữa, một tay chụp Ngân Xà dưới cổng thành.
Bây giờ hắn cũng đang sợ không khác gì đám này.
Mẹ nó, Tàn Lang lợi hại như vậy cũng xuống đất ngủm củ tỏi rồi, hắn được cái rắm gì mà lên.
Hắn đang lo lắng làm sao có thể bất động thanh sắc vứt bỏ cái đống này chạy trốn, thế mà Ngân Xà còn đứng đó lải nhải, đúng là đáng ghét.
Nhưng mà bỏ lại nhiều thuộc hạ như vậy, hắn vẫn nên bình tĩnh lại.
Vung tay lên, mang mọi người rời khỏi tường thành, về lại trong điện.
"Chà..."
"Thực lực người này hoàn toàn vượt xa dự liệu của chúng ta, cái chết của Tàn Lang với chúng là tổn thất quá nặng nề".
"Mặc dù nói vậy, nhưng mọi người cũng không cần phải quá bối rối, cửa thành này ta dùng pháp cấm chế của ma tộc, nên không lọt được cửa này đâu.
"Nhân loại kia nhất định không thể vào được ma thành đâu!
Ác Lang đứng đầu an ủi mọi người.
Ra ngoài đánh nhau với nhân loại kia, nhất định đánh không lại.
Giờ chỉ có thể nấp trong thành canh chừng.
Cái cửa thành này tốt xấu gì cũng đúng như hắn nói được tám chín phần, dù sao vẫn đủ để chống đỡ một chút, đủ thời gian để gọi thêm viện binh tới.
Cho nên đây không chỉ an ủi người khác, mà còn là tự động viên bản thân mình.
Sắp xếp thế này, lòng dù run rẩy không thôi nhưng Ác Lang cũng bình tĩnh được chút ít.
Không sao.
May vừa rồi không co giò chạy trốn, cũng không quá mất mặt trước đám thuộc hạ.
Đang nghĩ như thế.
Một đạo hắc vụ bay tới, hoá thành ma vật, khẩn trương quỳ xuống đất, mặt mày lo lắng.
"Khởi bẩm Ác Lang đại nhân, cửa thành bị phá rồi".
Ma vật kia lo lắng hô to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận