Nguyên Lai Ta Là Tuyệt Thế Võ Thần (Người Trên Vạn Người)

Chương 800: Lâu Bản Vĩ

"Ha ha ha..."
Thấy Lý Thiên dùng ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn mình, nhưng vẫn bò trên mặt đất như một con chó chết và không thể vùng vẩy, thanh niên mặc áo bào trắng thốt lên một tràng cười chế giễu.
Mà lão giả phía sau hắn lại không nói một lời nào, lạnh lùng nhìn một màn này.
"Thế nào, đã biết kết cục của việc lừa gạt ta chưa?"
Thanh niên áo trắng đi tới trước mặt Lý Nhân từ trên cao nhìn xuống bàn chân hắn nhẹ nhàng giẫm lên tay của Lý Nhân hung hăng giẫm xuống.
"AI?
Lý Nhân nằm trên mặt đất hét lên một tiếng tê tâm liệt phế, trên mặt đất, lòng bàn tay trực tiếp bị bàn chân giẫm đã trở nên huyết nhục mơ hồ.
"Ngươi, ngươi, ngươi..."
Lý Thiên tựa như mãnh thú gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên mặc áo bào trắng, hô hấp dồn dập hung hăng nói: "Ngươi dám đối xử với huynh đệ chúng ta như vậy, Lâu đại gia bọn họ sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
"Lâu đại gia?"
"Ha ha ha?"
"Không biết cái thứ phế vật này ở đâu ra, nghe cũng chưa từng nghe qua, cũng xứng gọi là đại gia?"
"Đừng nói là hắn không ở đây, cho dù hắn ở đây, nếu là không đem đỉnh cấp tiên khí cho ta, thì kết cục của Lâu đại gia gì kia và cả đám phế vật các ngươi cũng không có gì khác biệt."
"Ha ha ha ha..."
Thanh niên áo bào trắng châm chọc cười mỉa mai, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm vào Lý Thiên đang nằm trên mặt đất.
"Vốn dĩ nếu các ngươi ngoan ngoãn dâng lên tiên khí, bản công tử cũng sẽ không làm khó các ngươi".
"Nhưng các ngươi cố tình muốn lừa gạt ta".
"Bản công tử ghét nhất là bị người khác lừa gạt, lại càng không cho phép có người chống đối ta".
"Cho nên các ngươi rơi vào kết cục như vậy, cũng là đáng đời."
"Nhưng mà bản công tử cũng không muốn đuổi cùng giết tận, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, tự mình đem đỉnh cấp tiên khí giao ra đây."
Nói xong.
Hắn nhẹ nhàng đưa bàn tay ra.
"Ta có chết cũng sẽ không đưa cho ngươi!"
Lý Thiên phun ra một búng máu, nặng nề nói: "Ngươi giết ta đi."
"Nhìn không ra ngươi vẫn là một kẻ xương cốt cứng rắn!"
"Ta đây cố tình không giết ngươi."
"Mà là giết hắn!"
Nói xong, thanh niên mặc áo bào trắng đem ánh mắt nhìn về phía Lý Nhân đang hấp hối, bàn chân hơi động một chút liền tiến đến dẫm lên đầu hắn.
"Dừng tay".
Lý Thiên thấy vậy, trừng mắt nhìn chằm chằm, nhất thời gào lên:
"Ta đưa cho ngươi, đừng giết hắn".
"Ách?"
"Thay đổi chủ ý rồi?"
Thanh niên áo bào trắng chế nhạo nói.
"Ta đưa cho ngươi, ta đưa cho ngươi, ta lập tức liền lấy ra cho ngươi, cầu xin ngươi buông tha cho hắn".
Lý Thiên khóc ra cả máu, thanh âm run rẩy cầu xin, hai tay mở nhẫn chữ vật ra sau đó lấy đỉnh cấp tiên khí từ trong nhẫn trữ vật mang ra ngoài.
Thấy vậy.
Đôi mắt của thanh niên mặc áo bào trắng nhất thời sáng ngời.
Mặc dù sớm biết rằng đây là một đỉnh cấp tiên khí, nhưng lúc này nhìn thấy vẫn không khỏi cảm thấy kích động.
Hắn nhanh chóng nhận lấy nó trên tay.
"Rất tốt".
"Thế này mới tốt!"
"Ta có thể tha cho ngươi một mạng, ".
Khóe miệng Thanh niên áo trắng nhếch lên, một bên quan sát đánh giá đỉnh cấp tiên khí trong tay, một bên nhàn nhạt nói:
"Nhưng vừa rồi ngươi còn mắng chửi ta, cho nên hắn vẫn phải chết".
Nói xong, bàn chân giẫm xuống.
Đầu của Lý Nhân đột nhiên võ tung.
"A, ngươi..."
"Ngươi, ngươi cái tên súc sinh, ngươi nói không giữ lời, ta liều mạng với ngươi."
"Av Thanh âm gào thét của Lý Thiên truyền khắp bốn phía chân trời, đôi mắt đỏ ngầu hận không thể ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt, cũng không biết lấy sức lực ở đâu liền đứng dậy lao về phía thanh niên áo bào trắng.
"Hừ, phế vật."
Đối mặt với công kích của Lý Thiên, thanh niên mặc áo bào trắng chính là nhẹ nhàng đạp một cước liền đem Lý Thiên đã bay ra ngoài.
Một cước này đồng thời cũng trực tiếp phế bỏ đan điền của Lý Thiên.
"Ha ha ha ha..."
"La lão, chúng ta đi thôi, ta phải lập tức luyện hóa đỉnh cấp tiên khí này để nó nhận ta làm chủ".
Trong tiếng cười điên cuồng tự mãn của thanh niên mặc áo bào trắng, hắn cùng lão giả liền biến mất.
"A, a, a..."
Lý Thiên may mắn sống sót buông thõng cả người nhìn đến lão nhị và lão tam đã tắt thở hắn ngửa mặt lên trời gào thét.
Hận.
Thật đáng hận!
Bàn tay dính đầy vết máu và bùn đất kéo theo thân thể thương tích đầy mình bò về phía thi thể của Lý Địa.
Khó khăn lắm mới lấy ra từ trên người Lý Địa một khối ngọc giản.
"Lâu đại gia, lâu đại gia".
Miệng hắn run lên, không ngừng lẩm bẩm thử liên lạc với Lâu Bản Vĩ.
"Ai nha... mấy tiểu nương tử này thật là nhàm chán".
"Nào, chúc mừng, mấy huynh đệ chúng ta tiếp tục vui lên nào!"
"Tiểu Linh Tử nha, bầu không khí, bầu không khí vui lên!"
"Nãi Tề, dùng thân thể mềm mại của ngươi, quấy lên.."
Bên trong phòng bao của Thanh Thiên Bạch Ngọc lâu, mấy người Lâu Bản Vĩ đang ca hát nhảy múa.
Bỗng nhiên.
Ngọc giản sáng lên.
mở ra là thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận