Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 100: THẰNG MÙ XUỐNG NƯỚC, CÔ NỮ LÊN BỜ



Tuy rằng tôi không hỏi gì, lão cũng chẳng kể thêm, nhưng chuyện này là do tôi nghe được từ miệng của Hà Thái Nhi.

Đây cũng là nguyên nhân khiến Lưu Văn Tam không kính thần sông, cũng không tuân theo quy tắc của người vớt xác.

Lại liên tưởng đến cái xoáy nước ban nãy, tâm trạng tôi càng khó mà tĩnh lại được...

Phía dưới xoáy nước thông thường đều có dòng chảy ngầm, sông Dương trước đây từng bị hút cát, không chừng ở dưới còn có hố sụt.

Rất nhiều người chết đuối cũng bởi nguyên nhân từ thứ này gây nên, xuống sông bơi lội, bị dòng chảy ngầm phía dưới xoáy nước của hố sụt hút vào.

Loại xác chết này, chắc chắn không vớt lên nổi.

Sợ là đến bơi tài như Lưu Văn Tam, cũng chẳng dám xuống dưới dòng chảy ngầm như thế!

Lẽ nào thứ khiến Trần mù lo lắng, chính là cái này?

Cùng với việc trời càng lúc càng tối, một vành trăng khuyết treo trên bầu trời, ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng trên mặt sông, sóng nước lung linh.

Mấy chiếc thuyền cuối cùng chán chường cập bến, sau khi hội ngư dân rời đi, toàn bộ bến tàu Giang Đê đều trở nên yên tĩnh.

Những con tàu cỡ lớn, cho tôi một thứ cảm giác ám ảnh kinh khủng, cứ thấy như trên những boong tàu đó hình như có người nào đó vậy!

Hơn nữa tầm nhìn rất hạn hẹp!

tôi bèn dẫn Cố Nhược Lâm đến bên bờ đê, chỗ này ngược lại có thể nhìn thấy nhiều hơn chút.

Cố Nhược Lâm bất chợt hét lên, dùng sức túm chặt lấy tay tôi, sau đó chỉ về phía một chỗ có cỏ nước và bầu nước chồng đống lên nhau!

Ở đó còn có rất nhiều rác, các loại chai lọ lon bình.

Lờ mờ còn có thể nhìn thấy có một xác nữ lẫn trong đó, tuổi tác không còn trẻ nữa, ít nhất cũng phải năm mươi tuổi, ngửa mặt lên trời!

Cả khuôn mặt, vì bị ngâm nước, nên đã bắt đầu trương lên, trông rất kinh khủng.

Tôi lại thở phào một hơi, nói: “Không sao, cái xác này đã bắt đầu thối rữa rồi, không thành quỷ tác quái được.” “Xác nữ trước khi tác quái mặt hướng xuống dưới, xác nam mặt hướng lên trên, chết đuối thông thường, thì xác nữ mặt hướng lên trên, xác nam mặt hướng xuống dưới.” “Chỉ có sau khi tác quái thì toàn bộ mới mặt hướng lên trên, sau khi tác quái xong thì xác chết không thối rữa nữa, lúc chết trông như thế nào, thì về sau vẫn cứ như thế.”

“Cái xác này cũng chẳng biết ở đâu trôi về, đợi lúc nào đi về thì gọi cho cảnh sát là xong, sẽ có thuyền vớt xác đến vớt.” Tôi giải thích xong, Cố Nhược Lâm mới hết sợ hãi.

Sau đó tôi cũng chẳng dẫn cô ta đi thêm đâu nữa.

Tuy rằng tôi rất muốn lên bên trên đập để xem, nhưng dù gì cũng không biết được có bao nhiêu mối nguy hiểm, nên cứ an toàn là trên hết!

Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, cứ đứng mãi ở đây tới lúc chân mỏi hết cả ra, cuối cùng cũng mới nghe thấy tiếng cọt kẹt vọng vào tai.

Quay đầu lại, cái xe ba bánh của Trần mù cuối cùng cũng tới bên lề đường!

Trần mù xuống xe, đi tới trước mặt tôi và Cố Nhược Lâm.

Lão nhíu mày, chằm chằm nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn sang Cố Nhược Lâm.

Tôi đang định giải thích, thì Trần mù chỉ vào cái xe ba bánh, nói: “Thập Lục đưa mày đến, thì tao cũng không đuổi mày đi được, ra đứng chỗ xe ba bánh không được đi đâu hết, tối hôm nay sông Dương không an toàn, đường âm bên bờ sông cũng chẳng yên ổn, nhỡ mày gặp phải thứ gì, tao cũng chẳng có sức mà cứu mày.”

Cố Nhược Lâm trả lời bằng một nụ cười điềm đạm: “Trần tiên sinh chú yên tâm, cháu chỉ theo anh Thập Lục đến xem xem thôi, sẽ không gây phiền phức gì cho hai người đâu.”

Cô ta quay người đi ra cạnh cái xe ba bánh, còn về ngao sói, cô ta không hỏi gì thêm, cũng chẳng thấy biểu hiện sợ sệt gì lắm.

Tôi cũng thở phào, nhìn Trần mù cười cười.

Trần mù thì lắc lắc đầu, thở dài một tiếng. Lúc này tôi mới phát hiện, thắt lưng Trần mù đeo một cuộn dây thừng rất to!

Chỗ dây thừa ra thì vắt sau lưng! Cuộn dây thừng này ít nhất phải dài mấy chục mét!

Hơn nữa, sau lưng lão còn đeo một cái rương gỗ! Cái rương gỗ này nhìn quen thật! Chẳng phải chính là cái rương gỗ đựng đồ nghề đỡ âm linh của tôi đây sao?

“Thập Lục, hôm nay chú Trần cũng muốn mày liều một chuyến, mấy món đồ nghề này rất quan trọng đối với mày, lần sau đừng có để chỗ khác, nhất là ở nơi mà mày không quen, rời nó ra, mày coi như tàn phế mất một nửa.”

“Nếu không phải là chú qua khu nhà cổ họ Cố lấy về cho mày, sợ là lúc bọn nó đuổi Cố Khai Dương đi đã đem ra bãi rác vứt rồi.” Trần mù gỡ cái rương gỗ xuống, đưa cho tôi.

Tim tôi đập thình thịch, lập tức cảm giác nghĩ lại vẫn còn thấy sợ...

Trần mù không nhắc đến chuyện này, thì đúng là tôi cũng quên sạch sành sanh luôn!

“Chú Trần, cảm ơn chú quá!” Tôi vô cùng cảm kích nói lời cảm ơn Trần mù, mở cái rương gỗ ra, bên trong đầy đủ không thiếu thứ gì.

Trần mù nhìn tôi tận mấy giây, rồi mới nói: “Chuyện cảm ơn thì không cần nói vội, chú Trần bảo mày đến đây, là để đi liều mạng, sắp mưa rồi, đi thôi!” Nói rồi, Trần mù bước lên phía trước.

Tôi cũng vội vàng bước theo sau!

Hướng mà lão đi, chính là phía con đập Giang Đê chắn ngang sông Dương!

Bến tàu Giang Đê chỉ là chỗ cầu tàu bên rìa nơi tàu thuyền đậu để bốc dỡ hàng, còn đập Giang Đê mới thực sự là con đập lớn chắn ngang sông!

Bên trên đập vô cùng rộng, đây cũng thể coi là chiếc cầu lớn bắc ngang sông Dương, có thể đi lại giữa hai bờ, có điều chỉ cho phép người đi bộ thông qua, ở cổng lối lên xuống đều có trụ đá, cách nửa mét có một cái, hoàn toàn ngăn chặn tận gốc không cho bất cứ xe cộ gì lên trên đập.

Con đập lớn này cũng rất cao, nếu như sông Dương ở tình trạng không tích nước, thì it nhất phải cao hơn mặt nước hai mươi mét.

Giai đoạn này sông Dương không hề xả nước, nên chỉ tầm năm sáu mét là đã tới mặt nước.

Rất nhanh, chúng tôi đã lên đến trên bờ đập.

Dưới chân truyền lại cảm giác vô cùng dày dặn và kiên cố.

Trần mù thì đi men theo rìa bờ đập, chỗ rìa vì sợ có người rơi xuống, nên có lắp lan can.

“Chú Trần, chú đừng có nói là chú sẽ xuống nước nhé?” Tim tôi đập thình thịch, vô thức hỏi một câu.

Trần mù thì lại chẳng trả lời tôi, cứ đi thẳng ra đến đoạn chính giữa con đập!

Dưới sông hơi nước bốc lên, từng cơn gió sông thổi tới, khiến trong lòng tôi có hơi run chút.

Đứng bên cạnh lan can nhìn xuống dưới, da đầu tôi càng tê rần.

Mặt sông tuy rằng phẳng lặng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy không ít xác nổi, đang trôi vờ vật trên mặt sông.

Tốc độ của chúng rất chậm, cũng chẳng có quy luật gì hết.

Dưới ánh trăng trong vắt, cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng giống như tôi nhìn thấy ở bên ngoài khu nhà chính nhà họ Cố, chết đổ lộng hành bên dưới mặt nước...

Trần mù cởi cuộn dây thừng vắt trên lưng xuống, sau đó buộc hết vòng này đến vòng khác lên lan can.

Lão quỳ một chân xuống đất, nửa khuôn mặt lại cho tôi cảm giác rất thê thảm.

Điều này lại khiến tôi giật mình.

“Chú Trần... Chú đừng im lặng như thế... cứ khiến cho người ta khó đoán.”

Trần mù dừng lại một chút, mới khàn giọng nói: “Lưu Văn Tam không xuống nước được, thì đương nhiên phải là chú xuống, tuy chú chỉ là thằng mù dẫn đường âm, nhưng mệnh cứng, xuống nước một lần, chắc không sao cả.”

“Hơn nữa, chú phải vớt con gái chú lên, trước đây chú không vớt được, là bởi vùng nước đó chú không xuống được, cũng không dám xuống, chỉ Lưu Văn Tam có cái bản lĩnh đó.”

“Chỗ đó cách bờ quá xa, còn chết rất nhiều người, chú mà xuống thì chắc chắn không lên được.”

“Chỗ này giáp bờ đập, chú có thể buộc dây thừng.”

“Mấy hôm trước, mỡ xác làm kinh động đến sát dưới sông, cả con sông chết đổ lộng hành xác nổi trôi loạn, thậm chí một số xác chìm tận đáy sông cũng nổi lên, tối hôm đó chú về nhà xong, thực lòng không yên tâm nổi, nên qua chỗ đó xem, đợi nguyên cả đêm, con gái chú cũng chẳng xuất hiện lần nào.”

“Nó nổi ở đó bao nhiêu năm rồi, không thể có chuyện bị người ta vớt lên! Nếu không có biến cố gì thì cũng không bao giờ đổi vị trí. Theo như chú quan sát, nó cũng vì nguyên nhân dòng chảy ngầm, mà bị trôi ra khỏi chỗ chết đuối!”

“Ba ngày trước, chú đã đến chỗ con đập lớn này canh chừng. Hai hôm trước, chú nhìn thấy nó rồi! Nó ngày càng đến gần chỗ chân đập này, mà xác chết đến gần chỗ này, đều sẽ bị đè xuống dưới chân đập!”

“Vậy nên chú lập tức đến tìm mày, lúc nó trôi đến gần chân đập, bắt buộc phải vớt nó lên! Nếu không, thì sẽ không còn cơ hội nữa!”

Tim tôi càng đập nhanh hơn, nhưng lời khuyên giải chẳng làm sao thốt ra khỏi miệng được....

“Chú Trần, cháu sẽ canh chừng dây thừng tử tế, chú phải cẩn thận...” Cuối cùng, tôi cũng chỉ nói ra được một câu như thế.

Trần mù thì lại cười cười, rồi lão lại châm một điếu thuốc lá cuộn, rít hai hơi.

“Chú xuống sông, cũng là nước sông phạm vào nước giếng, chú chắc chắn không muốn chết ở dưới sông, nhưng nếu ông trời muốn lấy cái mạng hỏa này của chú thật, thì lúc về, Thập Lục, mày giúp chú Trần một chuyện.”

Giọng nói của Trần mù rõ ràng khàn hơn rất nhiều, khiến cho tôi có cảm giác, kiểu gì lại giống đang trăng trối thế?

Tôi vội lắc đầu: “Chú Trần, chú đừng có nói như thế, nước sông thi thoảng phạm nước giếng một lần thì làm sao? Yên tâm, chắc chắn không sao đâu!”

Trần mù nheo mắt, nhìn xuống mặt sông, nhưng thần sắc thì trầm lặng trấn tĩnh hơn nhiều.

“Nếu mà chú không lên được thật, được chết cùng với con gái chú, thì chú cũng coi như mãn nguyện rồi.”

“Tuy mày là âm sanh tử, cũng không khám dương quan thành công, nhưng mạng mày nặng không kém gì lão mù chú đây.”

“Chú hy vọng mày đưa ngao sói theo, sau này mày vào nam ra bắc, đỡ âm linh, sẽ an toàn hơn nhiều. Cũng coi như bù đắp cho việc chú Trần không hoàn thành được chuyện đã hứa với mày.”

Tôi thì chẳng cười nổi...

Trần mù đúng là đang trăng trối thật... Đối với con ngao sói, thậm chí còn có ý giao phó con côi trong đó nữa.

Ngay sau đó, Trần mù đột nhiên mò trong túi ra một chai rượu, hai cái chén.

Lão đặt cái chén xuống đất, rót rượu vào trong!

Tiếp đó, lão lại đột nhiên dùng dao găm cứa đứt ngón tay, máu giọt tý tách, rơi vào trong chén rượu!

Rất nhanh, đã biến thành hai chén rượu máu!

Trần mù nhìn xuống mặt sông, giọng nói chợt trở nên thê lương chói tai, quát rằng: “Lão mù vốn đi đường đêm! Nay lại xông pha đê sông!”

“Lấy rượu máu để cúng! Lấy hương cốt để tế!”

“Mong thần sông đồng tình, cho thằng mù xuống nước! Cô nữ lên bờ!”

Giây tiếp theo, trong tay áo Trần mù trượt ra mấy nén hương màu trắng, ngón tay dính máu của lão, quẹt mạnh lên trên nén hương!

Lập tức nén hương trắng thêm màu đỏ, rồi châm đầu nén hương, sau đó lại có hai làn khói hương dài bay lên, lượn lờ quanh bờ đập không tan!

Giây tiếp đó, ba nén hương đó lại sắp tắt, chỉ còn lại một chút ánh lửa đỏ...

Thân người Trần mù hơi run rẩy, trong ánh mắt lão có thêm đôi chút hung hãn.

“Ta đem lễ mà tới, đốt hương thông đường, rót rượu nói nghĩa! Nếu ngươi không ăn hương của ta, ta vẫn sẽ xuống sông! Nếu ngươi không cho con gái ta lên bờ, kể cả ta có chết dưới chân đập này đi nữa, cũng phải làm cho sông Dương của ngươi long trời lở đất! Ngày ngày không được yên ổn!”

Giọng của Trần mù càng trở nên thê thiết hơn bao giờ hết, âm thanh gần như chọc thủng cả bầu trời!

Kì dị nữa là, ba nén hương vốn chuẩn bị tắt ấy! Đột nhiên phụt một cái cháy bùng lên!

Khói hương nghi ngút, lan tỏa khắp mặt sông!

Trong chớp mắt, cả ba nén hương đã cháy đến tận chân.

Hơn nữa, vô duyên vô cớ, trên mặt sông bắt đầu nổi gió!

Hai chén rượu kia ngã đổ... Rượu chảy lênh láng trên mặt đất...

Trần mù bất chợt cười, lão quay đầu nhìn tôi một cái, giọng điệu cực kì trịnh trọng: “Thập Lục! Đợi chú đưa con gái chú lên bờ, đỡ âm linh cho nó!”

Tiếp đó, lão liền tung người nhảy xuống phía dưới chân đập!

Cùng lúc đó, phía bến tàu Giang Đê đột nhiên vọng lại tiếng hét to đến chói tai: “La Thập Lục! Ngăn lão lại! Không được để lão xuống sông!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận