Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 515: NUỐT ĐAN

Hai mắt tôi trợn tròn, trừng trừng nhìn cái xác thanh thi đó.

Hắn cũng đang nhìn tôi, ánh sáng tối màu xanh trên mặt hắn càng rợn người hơn.

Trong chớp mắt hắn lại lách người lùi ra sau, biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.

Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong nháy mắt, tôi cũng không kịp phản kháng, Thi đã đã bị nuốt vào trong bụng.

Cùng lúc xác thanh thi biến mất, thần sắc của Lưu Văn Tam cũng trở nên giằng co khác thường, còn có vài phần đau đớn.

“Mau nôn ra ngoài!” Âm tiên sinh thì càng cực kỳ kinh hãi.

Ông ta một chưởng đánh trúng cánh tay của Lưu Văn Tam, đồng thời còn giơ chân đạp một phát về phía ngực lão.

Rầm một tiếng vang lên.

Lưu Văn Tam hự lên một tiếng đau đớn, lão bị đạp bay luôn ra ngoài mấy mét.

Hai tay Âm tiên sinh ấn lấy bả vai tôi, hoảng hốt lắc lấy vai tôi, giục tôi mau nôn ra ngoài.

Ngón trỏ và ngón giữa của tôi móc vào trong họng, cảm giác buồn nôn dâng lên, tôi cúi đầu nôn ọe.

Trên người đều là da gà, lông tóc khắp người toàn bộ đều dựng ngược cả lên.

Nhưng ngoài việc nôn khan ra một ít dịch vị chua loét, làm gì còn nôn ra được Thi đan nào?

Cái thứ này ăn vào, thì sẽ có hậu quả gì?

Tuy rằng Dương Hạ Nguyên nằm mơ cũng muốn có được Thi đan, nhưng đối với tôi mà nói, tôi hiểu rất rõ đây không phải là vật mà người thường có thể hưởng thụ được, có thể bù đủ Thọ Nguyên đã là phúc lớn rồi.

Ăn nó, sợ là sẽ có phiền phức lớn.

“Khốn kiếp!” Âm tiên sinh đấm một đấm lên trên cái thùng gỗ, vẻ bình thản trên mặt đã biến mất, thứ còn lại chỉ là vẻ tức đến phát điên.

Trong lòng tôi hoảng sợ không yên, cũng bò từ trong thùng gỗ ra ngoài, trong mắt toàn là sự ảo não hối hận.

“Xác thanh thi...” Tôi cố nén sự bất an, bật ra hai chữ.

Âm tiên sinh vô cùng thông minh, ông ta vụt ngoảnh đầu lại, chằm chằm nhìn vị trí cổng nhà.

“Đã đi rồi...” Tôi lại thử móc họng một phát nữa, cổ họng đau đớn, nhưng vẫn không nôn ra ngoài được.

Lúc này ba người bà cụ Hà, Thẩm Kế, Trần mù cũng đang đánh với Liễu Dục Chú tưng bừng khói lửa.

Rõ ràng Liễu Dục Chú đã nhìn thấy tất cả những gì vừa phát sinh ban nãy, vẻ mặt gã cũng vô cùng khó coi.

Vung tay một phát, một thanh kiếm gỗ đào lại bắn thẳng về phía tôi.

Rõ ràng là bắn về phía bụng của tôi.

Trần mù gõ gậy khóc tang một phát, thanh kiếm gỗ đào bị đánh bay ra ngoài mấy mét, đập trúng miệng giếng, cắm thật mạnh vào trong khe hở.

Liễu Dục Chú đúng thật là lợi hại.

Trước đây lúc ở nhà họ Cẩu, chúng tôi đều không phải là đối thủ của gã.

Nhưng Trần mù bây giờ cũng đã hơn hẳn trước đây, còn có cả Thẩm Kế và bà cụ Hà đánh cùng, Liễu Dục Chú chỉ có thể miễn cưỡng chiếm thế thượng phong.

Gã một đòn không trúng, cũng vụt lách người lùi ra sau.

Giây tiếp theo gã lại tung người lùi lên trên bờ tường, không tiếp tục động thủ nữa.

Thẩm Kế và bà cụ Hà cũng lùi sang phía bên kia sân, hai người bọn họ tiêu hao không ít, hơi hơi thở dốc.

Trần mù thì đỡ hơn chút ít, đứng ở vị trí chính giữa, con ngươi màu xám trắng đang nhìn thẳng Liễu Dục Chú.

Chỉ cần gã động thủ, Trần mù sẽ lập tức ra tay ngay.

Ánh mắt của Liễu Dục Chú hướng lên người tôi, sát khí và sư giận giữ trong mắt trộn lẫn với nhau, giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Ngay tiếp đó, gã lại nhìn ra phía ngoài cổng.

“La Thập Lục, cái thứ này không phải thứ mày có thể cầm, không nôn ra được, thì tao sẽ rạch bụng mày để lấy.”

“Lần sau, mày sẽ chẳng còn may mắn thế này nữa đâu!”

Cùng lúc tiếng nói vang lên, Liễu Dục Chú cũng đột ngột phát lực, nhảy xuống khỏi bờ tường, biến mất không còn bóng dáng.

Nhìn lên, thì hình như là gã đi đuổi theo cái xác thanh thi kia.

Âm tiên sinh quay đầu lại, ông ta vô cùng trầm lặng nhìn sang tôi.

Bước chân của Lưu Văn Tam hơi có chút loạng choạng đi đến bên cạnh tôi, lão càng lo âu hơn: “Thập Lục, mày không sao chứ?”

“Đều trách chú Văn Tam, địt.” Lão giơ tay lên định tự bạt tai mình.

Tôi vội kéo tay lão lại, nói: “Chú Văn Tam, chú cũng đừng tự trách như thế, đấy là xác thanh thi thực sự, hắn muốn khiến bất cứ ai trong số chúng ta trúng tà, sợ rằng đều chẳng ai có thể chống đỡ nổi.”

Hà Thái Nhi, bà cụ Hà, Thẩm Kế, bao gồm cả Trần mù cũng đều đến bên cạnh tôi.

Trần mù vốn định áp sát tôi, có điều tốc độ của bà cụ Hà nhanh hơn một chút.

Bà cụ ấn lấy bụng dưới của tôi, tay bà cụ giống như một gọng kìm thép vậy, gần như sắp đâm thủng cả bụng tôi.

Bà cụ cũng dùng sức ấn tận mấy phát, cuối cùng lắc lắc đầu: “Tạm thời không nôn ra ngoài được, cái thứ này có mất mạng không?”

“Tao từng nghe qua Thi đan, thông thường đều là đồ vật do xác lâu năm hít thở ánh trăng ngưng tụ mà thành, âm khí rất nặng.”

Âm tiên sinh kết thúc sự trầm lặng, ông ta mở miệng nói: “Không mất mạng đâu, cái Thi đan này nặng không phải Âm khí, mà là Sinh khí, nó cũng không phải là Thi đan của xác âm, không giống với bà nghĩ.”

“Bù đắp Thọ Nguyên đã tạm thời tiêu hao hết sinh khí rỉ ra ngoài của nó, có điều sớm muộn gì cũng sẽ rỉ ra tiếp, La Thập Lục không phải là Dương Hạ Nguyên, tuổi của cậu ta còn nhỏ, khí lực cũng không đủ, sau này chưa chắc đã có thể chịu đựng nổi.”

“Bắt buộc phải nghĩ cách để cậu ta nôn ra.” Ngừng lại một lát, Âm tiên sinh lại nhìn ra phía ngoài cổng một cái.

“Thất phu vô tội, giữ bảo thành tội, tôi vốn định dùng xong thì giao cho tên đạo sĩ đó, chúng nó quan hệ thân thiết với tộc Khương, cái thứ này cũng coi như là vật của tộc Khương, nếu như không giao ra được, sợ là nó sẽ đeo bám đến cùng, thậm chí là dùng phương thức cực đoan để lấy.”

Mặt tôi hơi biến sắc.

Nếu đúng là Liễu Dục Chú dùng quyết tâm giết người đến tìm tôi, muốn đề phòng gã e rằng rất khó.

Trầm mù lại đột nhiên nói: “Muốn nôn nó ra, sợ rằng cũng chẳng dễ dàng gì.”

“Cái xác thanh thi đó đột ngột động thủ, chắc là đoán ra được cách làm của ông, khiến Thập Lục bị ép nuốt xuống, như thế Liễu Dục Chú sẽ không đem Thi đan đi được.”

“Nó cũng sẽ tới tìm Thập Lục, chuyện này phiền phức đúng thật không nhỏ.”

“Ông rốt cục đã gặp phải chuyện gì ở quần thể núi Nam Sơn, tại sao không cắt đuôi xong hãy về?” Lời của Trần mù tuy chẳng mấy sắc bén, nhưng cũng rất tai quái.

Kỳ thực tôi cũng rất muốn biết, Âm tiên sinh rốt cục đã gặp phải chuyện gì.

Vẻ mặt Thẩm Kế ác liệt, trực tiếp đứng chắn trước mặt Trần mù và Âm tiên sinh.

“Sư tôn vì Nhị Ngũ tinh khí của La Thập Lục mà mạo hiểm lớn như vậy, ông nói thế này là ý gì?” Giọng điệu của cô ta cũng không chút khách khí.

Vẻ mặt Trần mù bình thản, lão châm một điếu thuốc lá cuộn.

Ánh lửa nhảy nhót, khói thuốc cay nồng bay khắp trong sân, lão lạnh nhạt nói: “Tao chỉ đang hỏi rõ tình hình, xem xem có phải chỉ có một hai cái đuôi hay không, chỉ một thằng Liễu Dục Chú đã rất đối phó rồi, nếu nó lại dẫn thêm một đứa nữa thì sao?”

Thẩm Kế nghẹn lời.

Nhưng lời của Trần mù cũng khiến mặt tôi biến sắc.

Nếu còn có một người có thân thủ tương đương với Liễu Dục Chú, thế thì chúng tôi chắc chắn không phải là đối thủ.

Còn cả cái xác thanh thi kia ở trong bóng tối nữa, như thế sẽ càng nguy hiểm hơn.

Âm tiên sinh lúc này mới mở miệng nói: “Tộc Khương đúng thật rất phiền phức, bọn chúng canh giữ vùng núi ngoại vi Phị Phát Quỷ, sau khi tôi lẻn vào trong, tìm thấy xác chết lấy Thi đan xong. Vì ở tình trạng không cách nào thoát thân, nên vẫn phải đi theo con đường thủy đó.”

“Tuy rằng đá núi sụp đổ, nhưng con đường thủy đó vẫn còn.”

“Đuổi kịp tôi chỉ có tên đạo sĩ đó, cái xác thanh thi này chắc là theo các người hoặc là theo La Thập Lục thời gian dài rồi, tạm thời không biết nó rốt cục có mục đích gì.”

“Thế Dương Hạ Nguyên thế nào? Lão chết chưa?” Trần mù đột nhiên lại hỏi một câu.

Trước đây tôi cũng có hỏi Âm tiên sinh, Âm tiên sinh chỉ nói nước đôi, chứ không hề trả lời tôi.

Lần này, Trần mù rõ ràng không cho ông ta đường lùi.



[Tác giả có lời muốn nói]

Chương thứ ba kết thúc.

Cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ của Dương Hưng. Cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’ của Ninh Tĩnh Chí Viến.

Cảm ơn sự yêu thích của mọi người. Ngày mai tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận