Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 575: NAM TAI MỎNG ĐỘC CON GÁI, NỮ TAM DƯƠNG ĐƯỢC CON TRAI

Chỉ có điều trên mặt gã có thịt, nên bị ép lõm xuống luôn, vừa nãy nhìn qua một lượt thì không thấy.

Đây là nốt ruồi Gian môn chính hiệu, thành hình thực thụ chứ không phải là thoáng qua, như vậy đại biểu cho việc vợ gã ngoại tình không phải ngày một ngày hai nữa!

Ngoài ra, tướng mặt này của Lưu Vĩnh Chí cũng phản ánh tính cách của gã.

Mắt bé một mí, có chút giống mắt gà chọi, thông thường người có kiểu tướng mặt này bụng dạ hẹp hòi, tham lam sự hy sinh của người khác, điển hình của người coi lợi ích là trên hết.

Sống mũi nhọn vót lộ liễu, còn gọi là mũi lưỡi kiếm, là kẻ chanh chua cay nghiệt, nội tâm ích kỷ, quan hệ với người thân sẽ rất xấu, cô độc cuối đời.

Cuối cùng thì là lông mày tán loạn thường thấy nhất, người có dạng lông mày này thích bán đứng bạn bè người thân bên mình, không được kết thân.

Vừa nãy Lưu Vĩnh Chí mới vào cổng đã đòi tiền, vợ gã Trương Tuệ Linh vừa mở miệng, gã liền lập tức ép mẹ gã, bản tính đúng thật là tồi tệ.

Gã đối xử với tôi ngược lại dùng thái độ tốt, cũng là bởi vì nghe thấy tôi có thể giúp bọn gã đổi tài vận mà thôi.

Trong lúc suy nghĩ, tôi đồng thời cũng bảo Lưu Vĩnh Chí cứ thế ngồi xuống, nhắm mắt lại giữ tư thế bất động, tôi còn phải mò cốt cho gã.

Lưu Vĩnh Chí được cái không có ý kiến gì khác, làm luôn theo lời tôi nói.

Tôi nhìn cái nốt ruồi gian môn mấy giây, rồi cũng nhìn sang chỗ khác, tay đồng thời ấn vào hai bên cằm của Lưu Vĩnh Chí.

Nốt ruồi Gian môn có thể nói lên việc ngoại tình, nhưng không nói lên việc đứa bé không phải con của Lưu Vĩnh Chí được.

Dù gì thông qua lúc Lưu Lỵ nói những lời đó, bà ta đã nói rồi, cô ả Trương Tuệ Linh này lần đầu tiên lấy tiền sính lễ xong đã biến mất một thời gian, chạy theo gã đàn ông khác.

Nốt ruồi Gian môn này, sợ là hình thành vào lúc đó.

Tôi mò một lượt tướng cốt của Lưu Vĩnh Chí, cuối cùng dừng lại ở vị trí cung Âm chí.

Cung Âm chí tuy rất xẹp lép, nhưng vẫn còn một chút xíu, không phải là tướng đoạn tử tuyệt tôn.

Có điều tôi lại chú ý đến, tai của Lưu Vĩnh Chí rất nhỏ rất mỏng.

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, trong Cốt tướng có một câu nói gọi là, tai gầy vô phúc, tai mỏng không con.

Bởi vì tai là chỗ của thận khí ngoại khiếu, nếu như hai vành tai mỏng có thể nhìn thấy màng xương, màu sắc lại ảm đạm, thì sẽ rất khó có con cái, miễn cưỡng mang bầu được, thì cũng chỉ sinh con gái không sinh con trai.

Trên tướng mặt của Lưu Vĩnh Chí, thì chỉ có thể nhìn ra được những thứ này thôi.

Tôi thu tay về, hơi trầm ngâm xong rồi nói: “Tướng mặt tôi xem xong rồi, muốn đổi tài vận cho anh không khó, có điều chỉ xem cho một mình anh cũng không có tác dụng, tôi còn phải xem cho vợ anh nữa. Vợ chồng vốn là chim chung rừng, các anh tổn hại là gia tài, nên phải cùng xem.”

Nói là xem tài vận, cũng chỉ là nghệ thuật nói mà thôi.

Lưu Vĩnh Chí thì vẻ nịnh nọt nhìn sang vợ gã Trương Tuệ Linh.

Ánh mắt Trương Tuệ Linh ánh lên chút khinh thường, cô ả hừ một tiếng nói: “Tôi không tin cái này, anh mau bảo mẹ anh lấy tiền ra.”

Lưu Vĩnh Chí vẫn nhỏ giọng khuyên, trong thời gian này tôi cũng không mở miệng.

Trương Tuệ Linh vẫn nhất quyết không đồng ý, mãi cho đến lúc Lưu Lỵ ở bên cạnh nói một câu, bà ta đi lấy tiền, cũng bảo Trương Tuệ Linh coi như giúp đỡ, nếu không lần sau trong nhà bà ta cũng chẳng nghĩ ra cách gì gom tiền nữa.

Sắc mặt của Trương Tuệ Linh lúc này mới dễ nhìn hơn chút, nói: “Bảo sớm trong nhà có tiền đi, dây dưa lâu thế làm gì, thế thì tôi miễn cưỡng cho xem chút vậy, xem xem nhìn ra hoa hoét gì được.”

Trên mặt Lưu Vĩnh Chí nở nụ cười, lập tức liên tục cảm ơn tôi trước.

Tôi cũng nói luôn, bảo Trương Tuệ Linh đi rửa mặt, tôi mới có thể nhìn rõ tướng mặt được.

Trương Tuệ Linh vốn không tình nguyện, Lưu Vĩnh Chí khuyên đi khuyên lại một hồi cô ả mới đi.

Mấy phút sau, Trương Tuệ Linh mặt mộc quay lại.

Không còn son phấn trên mặt, cô ả lộ ra làn da thật, không hề trắng mịn sạch sẽ như trước, mà ngược lại có chút nám sạm.

Vẻ không tự nhiên trên mặt càng nhiều hơn, dấu vết chỉnh hình rất rõ nét.

Lúc tôi lên mò cốt, cô ả rõ ràng muốn giãy ra, tay tôi hơi dùng lực, bóp lấy xương cằm cô ả, cô ả lập tức không lùi ra được.

Có điều ánh mắt của cô ả trở nên rất khó coi, trừng mắt nhìn tôi, rõ ràng rất bất mãn.

Tôi nhanh chóng mò qua tất cả tướng cốt.

Tướng mặt qua phẫu thuật thẩm mỹ không nhìn ra được quá nhiều, nhưng tướng cốt thì chưa bị chính sửa.

Cũng chỉ mười mấy giây đồng hồ, tôi đã mò hết một lượt tất cả tướng cốt, hơn nữa tôi tập trung bóp một chút chỗ dái tai của cô ả.

Dái tai rõ ràng có cảm giác tròn nhuận, giống như một viên bi vậy.

Tôi buông tay ra, Trương Tuệ Linh đau đớn lùi sau, cô ả trợn mắt nhìn tôi, chửi ầm luôn lên: “Mày thần kinh à?! Mạnh tay như thế, mày làm hỏng mặt tao thì sao? Khuôn mặt này của tao đắt như thế, tốn mất bao nhiêu tiền, mày đền nổi không?”

Giọng của cô ả vô cùng chói tai và không thân thiện, đồng thời cũng cẩn thận đi xoa mặt, còn chửi Lưu Vĩnh Chí, nói đều là do mẹ gã giở trò quỷ, nhất định gọi về, bị thằng đồng cốt lừa đảo nó lừa, giờ cô ả đau gần chết, còn phải trang điểm lại nữa.

Lưu Vĩnh Chí rất lúng túng, có điều gã vẫn cười cầu hòa, mặt đầy mong đợi nhìn tôi.

Bao gồm Lưu Lỵ, thần sắc bà ta còn có vài phần căng thẳng và bất an.

Tôi cũng không vì lời chửi mắng của Trương Tuệ Linh mà ảnh hưởng đến tâm trạng.

Mà nheo mắt lại, phân tích tướng mặt vừa mò được của Trương Tuệ Linh.

Tôi đặc biệt nhìn chằm chằm môi, lông mày và tai của cô ả.

Từ tướng mặt và tướng cốt này, tôi đã nhìn ra vấn đề!

Hơn nữa tôi có thể đoán chắc, đứa bé trong bụng cô ả, chắc chắn không phải là của Lưu Vĩnh Chí!

Đây cũng là nhìn ra từ trên tướng mặt ngoại tình, trên mặt Lưu Vĩnh Chí có nốt ruồi Gian môn, nhưng Trương Tuệ Linh thì không có, cô ả chắc chắn từng xóa nốt ruồi.

Có điều từ những tướng mặt khác, lại có thể nhìn ra vấn đề.

Đầu tiên là môi, môi đỏ nhuận có củ môi, đàn bà dễ sinh con trai.

Xương mày bên trái dài, dễ sinh con trai.

Tai có dái tai rủ, dễ sinh con trai.

Tóc Trương Tuệ Linh rất đen, dài mảnh mềm mại, tai rất to, cũng là tướng sinh con trai.

Tướng mặt sinh con gái là tóc thô vàng, Thiên đình nhỏ mảnh, tai cũng nhỏ, hơn nữa còn cần môi tím bầm xám xịt trắng bệch.

Tất cả tướng mặt sinh con gái, Trương Tuệ Linh đều không có, chỉ có tướng sinh con trai, vậy thì chỉ có một kết quả, cô ta đang mang bầu con trai!

Vào lúc Trương Tuệ Linh lại định tiếp tục chửi rủa tôi, tôi trầm giọng mở miệng nói: “Xương mày dài, dễ sinh con trai, dái tai rủ xuống, dễ sinh con trai, môi đỏ có củ môi, dễ sinh con trai. Cô là tướng Tam Dương được con trai, thai nhi trong bụng nhất định là đinh nam.” Câu này của tôi nói xong, Trương Tuệ Linh ngược lại ngẩn ra một phát.

Đầu mày cô ả tuy nhíu chặt lại, nhưng rõ ràng không còn tức giận như giây phút trước nữa.

Cô ả nửa tin nửa ngờ, sau đó vẫn hừ một tiếng: “Mày đừng có lái sang chuyện khác, đừng tưởng nói bừa vài câu dễ nghe là cứ thế cho qua luôn được.”

Sắc mặt của Lưu Vĩnh Chí thì cực kỳ mừng rỡ, nói: “La tiên sinh, cậu nói Tuệ Linh sẽ sinh con trai! Thế này thì quá tốt rồi! Cậu phải nói là quá thần luôn, lần trước tôi đưa cô ấy đi kiểm tra, bác sĩ là bạn học của tôi, lén bảo với tôi khả năng là con trai! Cậu mau giúp xem xem, làm sao có thể khiến bọn tôi phát tài.”

Lời này của gã, rõ ràng khiến mặt của Trương Tuệ Linh cũng biến sắc, nhưng cô ả không biểu lộ, cũng chẳng nói gì khác nữa.

Như vậy dễ dàng có thể thấy được, Lưu Vĩnh Chí biết việc này, chắc là chưa nói với Trương Tuệ Linh.

Lưu Vĩnh Chí vẫn tràn ngập kỳ vọng nhìn sang tôi.

Nhưng tôi lại lắc lắc đầu, trước tiên liếc Lưu Vĩnh Chí một cái, rồi ánh mắt vẫn hướng lên trên người Trương Tuệ Linh.

Tôi mở miệng nói: “Cô chắc trước đây ở chỗ này có nốt ruồi, chỗ này nữa cũng có nốt ruồi đúng không?”

Tôi liên tiếp chỉ vào tâm mày, nhân trung, và cả vị trí Gian môn ở đuôi mắt chỗ xương mày của cô ả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận