Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 661: KHÓA THẦN

Lúc trước tôi đúng thật sợ Liễu Dục Chú cho một kiếm xuống, là Thi đan mất luôn, mà Lý Âm Dương còn chưa kịp tới.

Nhưng bây giờ rõ ràng không có khuyết điểm này.

Mùi xác thối càng ngày càng mãnh liệt, gương đồng dưới sự chiếu rọi của bốn cây nến, tỏa ra thứ ánh sáng đồng hút hồn người.

Cây nến lớn đang thiêu đốt cái hộp đá chứa Ác thi đan, lửa cháy cũng càng mạnh mẽ hơn, cả ngọn lửa nến gần như sắp bao trùm hết lấy cái hộp đá, viên Thi đan trắng trong như ngọc trong đó, cũng toát ra chút màu đỏ cam, thậm chí còn có một thứ cảm giác lưu chuyển, giống như có thể tan chảy bất cứ lúc nào.

Lại là một tiếng ting tang giòn giã vang vọng bầu trời đêm, sau âm thanh này, tiếng chuông lay động không ngừng, thậm chí còn hình thành một giai điệu đặc thù, uyển chuyển mà cao vút, toát ra một thứ cảm giác linh hoạt huyền ảo không tả ra được.

Sau mười mấy giây, Liễu Dục Chút vụt đem cái chuông nhỏ dập một phát lên mặt bàn!

Bốp một tiếng, tất cả nến trên bàn gỗ đều đột ngột tắt ngúm.

Giây phút ánh lửa nến tắt đi, dường như tia sáng cuối cùng phản chiếu ra trên bốn mặt gương đồng kia, toàn bộ đều hội tụ lên trên Ác thi đan.

Liễu Dục Chú rút cây cuốc vàng trên thắt lưng ra, cẳng tay gã vung lên cao, liền định chém về phía Ác thi đan!

Hai mắt gã trợn trừng, trong nháy mắt vân ngang gồ lên, chỉnh thể diện mạo đều toát ra vẻ uy nghiêm chính khí đầy tràn.

Tim tôi cũng bị treo cao lên, đã thế này rồi, mà Lý Âm Dương vẫn còn chưa tới?

Giây phút cuốc vàng hạ xuống, trên trán tôi mồ hôi vã ra như tắm.

Cứ thế này hủy Ác thi đan luôn?!

Cũng đúng vào lúc này, cái cuốc Liễu Dục Chú chém xuống, lại từ phía trước Ác thi đan sượt qua!

Gã không hề chém trúng Ác thi đan, mà ngược lại là chém lên trên cái bàn gỗ với một thế tấn công vô cùng ác liệt!

Tim tôi đập đánh thịch một phát, bởi vì sau khi đập vào trong bàn gỗ, cuốc vàng không hề ngừng lại, mà ngược lại là trực tiếp đập ra một lỗ hổng lớn, sau đó theo quán tính văng ra phía sau.

Giống như Liễu Dục Chú dùng sức xoay vòng cái cuốc vàng ra phía sau, còn cái bàn gỗ trước mặt chỉ là một vật cản trở mà thôi.

Vù một tiếng xé gió, cuốc vàng tuột khỏi tay, bay ra bắn về phía vị trí đầu tường!

Ánh mắt của Trần mù cũng lập tức chằm chằm nhìn về hướng cổng, hai tay trong nháy mắt đã nhấc ngược trảm quỷ đao và gậy khóc tang lên, chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Keeng một tiếng va đập vang lên, cuốc vàng vụt bay ngược trở lại, rơi vào trong tay Liễu Dục Chú.

Cùng lúc với tiếng va đập này vang lên!

Vị trí đầu sân nhanh chóng hạ xuống một cái bóng đen.

Ông ta rơi mạnh xuống mặt đất, thân người thành động tác ngồi nhổm, đầu chúi xuống mặt đất, một bộ Đường phục màu đen cũ kỹ, vạt áo Đường phục còn có một mảnh bị rách, cái vị trí mảng khuyết đó, rõ ràng là dùng để vẽ phù khiến Trần Tiểu Bàn trúng vong.

Ngoài ra, trên đầu ông ta cũng đội một cái mũ tròn, đây chẳng phải chính là trang phục của Lý Âm Dương đó sao?

Lập tức, tim tôi liền như treo lên, Lý Âm Dương chẳng phải bởi vì không có Thi đan, nên không cách gì di chuyển, chỉ có thể phá xác sao? Cho dù ông ta là xác sống, lẽ ra cũng không di động được, chỉ có thể để người khác đưa đi chứ...

Ông ta tới đây, lẽ ra cũng phải là thứ hung hồn ác quỷ tới chứ.

Đang lúc tôi vô cùng kinh hãi, thì cái bóng đen đó từ từ ngẩng đầu lên.

Mặt nhẵn không râu, tóc mái hoa râm, một gương mặt vô cùng quen thuộc, chỉ là thần sắc của đôi mắt, đã hoàn toàn không phải là bản thân lão nữa...

“Chú Trương...” Lòng tôi run rẩy một phát.

Lúc này kẻ đang ở chỗ cổng, mặc Đường phục của Lý Âm Dương, đội mũ của ông ta, hiển nhiên chính là Trương Nhĩ!

Lão đơn độc hành động, tôi liền lo lắng sẽ có vấn đề... Không ngờ rằng vẫn là trúng chiêu của Lý Âm Dương...

“Chết tiệt...” Giọng điệu của Trần mù cực kỳ khó nghe.

Sắc mặt của Liễu Dục Chú cũng hơi có chút thay đổi, có điều không hề có tý chút hoảng loạn nào cả.

Gã vung tay áo về phía mặt bàn gỗ một phát, lập tức liền thu cái hộp đá và Ác thi đan lại luôn!

“Nếu đã tới rồi, vậy thì không cần đi nữa!”

Động tác của Liễu Dục Chú vô cùng liền mạch, cùng lúc gã thu Ác thi đan lại, cũng một phát cất luôn bốn cái gương đồng, cây phất trần kia, cùng với bó cờ phướn nhỏ ở bên cạnh phất trần lại.

Giây tiếp theo gã lại vung tay một phát, bốn chiếc gương đồng bèn bắn về bốn hướng trong sân nhà tôi.

“Hậu thổ, Minh đường, Thiên mạch, U đường.”

“Đạo sĩ chính phái Liễu Thị Liễu Dục Chú, chiếu cáo ngũ lộ U Thần, hung hồn bất kính, kinh phạm Thần Đế, kính Hậu đức khoan dung, cho vong hồn yên ổn, bốn phương gương đồng trấn sân, một cây phất trần làm tâm trận, bày cờ phướn ngũ sắc, họ Cung hoàng bạch phướn, họ Thương thanh bạch phướn, họ Giác thanh lục phướn, họ Vi thanh hồng phướn, Vũ Âm thanh hắc phướn, lập bổn Âm nguyên Liễu Thị, thượng phong Thiên Nguyên, hạ phong Địa Giới, yêu ma quỷ quái không chỗ ẩn mình!”

Bốn mặt gương đồng dựng ở bốn góc sân, còn năm cây cờ phướn cũng tự dựng ở năm phương vị trên bờ tường, đầu sân, vừa vặn đứng tách với gương đồng.

Còn về cây phất trần kia, thì được Liễu Dục Chú cầm trong tay phải.

Gã vụt nhún hai chân một phát, cả người liền bật bay lên không, cao ít nhất phải đến ba bốn mét, lại lần nữa quát lên: “Xác dữ Lý Âm Dương, đền tội!”

Trong lúc vung tay, cây phất trần của gã vụt quật về phía Trương Nhĩ!

Cả người cũng lao về phía Trương Nhĩ!

Cảnh tượng này phát sinh quá nhanh, quá khiến tôi chấn động kinh hãi.

Tôi vốn cho rằng vừa nãy bố trí nhiều như vậy, đều là vì hủy Thi đan, nhưng không ngờ rằng những thứ đó của Liễu Dục Chú, hóa ra là chuẩn bị sẵn để đối phó với Lý Âm Dương.

Sợ rằng cũng chỉ có đạo sĩ như Liễu Dục Chú mới có bản lĩnh thế này, đối phó quỷ quái, trực tiếp mangthủ đoạn bày ra ngoài sáng, là che đậy, cũng là một dạng khinh miệt!

“Đây là Cáo văn Khóa Thần lợi hại nhất của đạo sĩ nhà họ Liễu, cả cái sân này đã bị phong tỏa kín, Lý Âm Dương đã chẳng chạy được nữa, ông ta chỉ có thể nhập vong vào Trương Nhĩ, hoặc là giết Liễu Dục Chú ra ngoài, hoặc là bị chúng ta giữ lại! Thập Lục, mày chờ thời cơ động thủ, chú với Liễu Dục Chú cùng đối phó với ông ta!”

Trần mù khẽ quát một tiếng, cũng từ dưới hiên nhà lao ra, Liễu Dục Chú từ trên đánh xuống dưới, lão trực tiếp một gậy một đao đồng thời chém chặt!

Mãi cho đến lúc này, Trương Nhĩ đều vẫn không nhúc nhích...

Lão vẫn giữ động tác ngồi nhổm, chỉ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn Trần mù và Liễu Dục chú lại gần.

Liễu Dục Chú đã đến gần trước mặt.

Phất trần đã sắp đánh lên trên mặt Trương Nhĩ, lúc này Trần mù cũng đã ép đến gần trước mặt, khi gậy và trảm quỷ đao cũng đã sắp chém đến thắt lưng lão rồi, lão vẫn cứ không nhúc nhích...

Đột nhiên, Trương Nhĩ cười cười, nụ cười đó chỉ là khóe miệng giật giật một phát, không phải là nụ cười của bản thân Trương Nhĩ, mà là nụ cười của Lý Âm Dương.

“Âm Dương có số, Ngũ hành có phân.” Trương Nhĩ đứng dậy, hạ giọng lẩm bẩm: “Mệnh Hỏa khắc mệnh Kim, mệnh số tương xung, hợp thì tướng phá, ta mệnh chi Thủy.”

Đùng một tiếng sấm nổ vang!

Đây hoàn toàn là tiếng sấm vô duyên vô cớ, không chút điềm báo, nổ vang khiến da đầu tôi tê rần, trong lòng ớn lạnh.

Ngay tiếp đó, bèn là hạt mưa to đùng trút xuống, Trương Nhĩ bước lên trước một bước, lão dường như là đưa tay ra đón lấy nước mưa.

Giây tiếp theo, Trần mù đến trước mặt Trương Nhĩ, nhưng mặt đất dưới chân lão lại đột ngột sụp xuống thành một cái hố.

Mặt Trần mù đột ngột biến sắc mạnh, thân người lão loạng choạng một phát, tay của Trương Nhĩ vỗ một cái về phía ngực Trần mù, thế này vừa vặn khiến lão xoay người sang bên một phát, một đao và một gậy kia dưới tình trạng mất lực, liền chém lên không trung!

Đao này, chém chính là phần ngực bụng của Liễu Dục Chú!
Bạn cần đăng nhập để bình luận