Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 770: NGƯỜI VỚT XÁC HÀNH HUNG

Tôi nhanh như cắt lách người, lùi ra sau tránh né.

Dương Hạ Nguyên lại đạp lên trước một bước, thần sắc y hung tợn: “La Thập Lục, tại sao phải né? Mày chẳng phải không sợ sao?!”

Tôi không đếm xỉa đến Dương Hạ Nguyên, nhanh chóng lùi đến vị trí con đường hẹp ban nãy tôi vừa chạy qua, bên đó hơi cao hơn chút ít, vẫn chưa bị nhấn chìm.

Kỳ thực khu đất mà tôi và Dương Hạ Nguyên đang đứng địa thế hơi thấp một chút, vậy nên mực nước mới dâng tới nhanh như vậy, ngược lại quan sát bên chỗ mấy người Dương Thanh Sơn và Liễu Dục Chú, vẫn là đất đá loạn bình thường.

Sau khi lao lên trên con đường hẹp, tôi nhanh chóng chạy băng băng về phía khu đá loạn.

Dương Hạ Nguyên thì đeo bám không buông.

“Ương Thần minh kính chiếu, Lang Thần ở trong sàng. Quái Thần dùng tên bắn, Hỷ Thần quấn dây hồng. Hung thần đều tránh né, Phúc Thần bảo ngàn chung! Lập tức tuân luật lệnh!”

Giọng nói tràn ngập sát khí từ sau lưng truyền lại.

Đồng thời bắn tới còn có một chiếc gương đồng, một chiếc sàng, ba mũi tên, cùng với một mảnh lụa màu đỏ!

Nhưng mục tiêu chúng tấn công lại không phải tôi!

Mà là xác chết của Khâu Xử Đạo!

Tim tôi không đè nén được mà đập điên cuồng, mồ hôi trên rìa trán rớt xuống từng giọt to đùng.

Đây là do Dương Hạ Nguyên đã có phát giác, hay là do trùng hợp, y chỉ tấn công Khâu Xử Đạo, muốn cho ông ta rơi xuống nước nhanh một chút?

Tôi vụt một phát đứng khựng lại, quay đầu định dùng Bút Địa Chi vẽ phù ngăn cản.

Tháo chạy như thế này là vô dụng, chắc chắn sẽ phải trúng chiêu.

Kể cả tôi không xảy ra chuyện, Khâu Xử Đạo cũng phải rơi xuống nước.

Bút Địa Chi trong nháy mắt giơ lên, tôi vẽ ra một đạo Trấn vật phù, vừa vặn chạm vào cái sàng đó!

Nhưng tốc độ của tôi trước sau vẫn không đủ nhanh.

Lần đó Lý Âm Dương nhập vong vào Trương Nhĩ, tốc độ của ông ta đủ để chặn hết tất cả pháp khí, còn tôi chỉ kịp chặn một cái, còn lại gương đồng, mũi tên, và vải lụa đã gần ngay trước mặt!

Đúng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một thanh mã tấu đột nhiên từ dưới nước bắn ra ngoài!

“Vù!” một tiếng, ngay tiếp đó lại là keng một tiếng kim loại va chạm với nhau, mã tấu trực tiếp chém trúng gương đồng, gương đồng rơi xuống dưới, mã tấu thì bị bật ngược trở lại trong nước.

Chỗ mã tấu rơi xuống nước vọt ra ngoài lại là một con quỷ nước, gần như cùng lúc quỷ nước vọt ra khỏi mặt nước, mã tấu lại lần nữa bị quỷ nước ném bay ra ngoài, vừa vặn đao thứ hai này chém trúng ba mũi tên kia.

Còn về mảnh lụa đỏ cuối cùng kia, thì bị một thanh trảm quỷ đao càng lớn hơn bắn từ dưới nước ra cắm thật mạnh lên trên con đường hẹp.

Giây tiếp theo, Lưu Văn Tam nổi lên trên mặt nước, nhanh như bay bơi về phía con đường hẹp.

Dương Hạ Nguyên vốn đang đuổi theo sau lưng tôi, bên cạnh lối đi hẹp chính là đầm nước, hai tay của Lưu Văn Tam trong nháy mắt đã túm lấy hai cổ chân của Dương Hạ Nguyên!

“Thằng già chết tiệt! Xuống đây đi!”

Trên cái đầu trọc long lóc của Lưu Văn Tam, gân xanh đều nổi gồ cả lên.

Sức chú ý của Dương Hạ Nguyên rõ ràng đều nằm trên người quỷ nước, căn bản không nhìn thấy Lưu Văn Tam!

Gần như chỉ là một cái bóng xẹt qua, y liền lập tức bị Lưu Văn Tam giật xuống dưới nước!

Trong thời gian này, Lưu Văn Tam còn chẳng để ý được đến việc nói một câu với tôi.

Ngược lại là con quỷ nước kia dừng lại lâu hơn một chút, giật thanh trảm quỷ đao cắm trên con đường hẹp kia xuống, con ngươi lớn tròn vo đang láo liên xoay mấy vòng nhìn tôi, rồi mới chui vào trong nước.

Lúc nó quay người, tôi rõ ràng nhìn thấy trên lưng nó có không ít vết thương, giây tiếp theo nó liền biến mất không thấy nữa.

Cảnh tượng này nhìn mà khiến tôi kinh hồn bạt vía.

Sau khi Dương Hạ Nguyên rơi xuống nước xong, dưới nước đến một cái bong bóng sủi cũng chẳng thấy...

Càng khiến tôi kinh ngạc là, Lưu Văn Tam chẳng phải cùng quỷ nước đang đối phó với ba chục con đạo sĩ huyết sát kia sao...

Bọn họ mà lại còn có thể bứt ra được?

Lúc này tôi mới ngẩng đầu, chú ý đến mặt nước ở trung tâm đầm nước, trôi nổi ở trên đó đều là đầu, cùng với chân tay đứt gãy.

Hồi tưởng lại màn phối hợp không một kẽ hở của quỷ nước và Lưu Văn Tam vừa nãy, cộng thêm với Áp trấn thần chú trên mã tấu và trảm quỷ đao, đám huyết sát đó đúng thật là không đáng để nhắc tới.

Trong đó phát huy tác dụng lớn nhất sợ rằng chính là tượng Ai Công của Lưu Văn Tam và pháp khí do Thương Tượng chế tạo rồi.

Lúc này, Lưu Văn Tam đã kéo giật Dương Hạ Nguyên vào trong nước...

Dương Hạ Nguyên, còn sống được mà lên bờ không? Nếu y chết ở dưới nước, oán khí trong nước nặng như thế, mạnh như thế, bản thân cả dòng Âm long dội vào trong vốn đều là sinh khí, bây giờ rút vào trong lại là tử khí.

Phàm là chết ở đây, nhất định đều sẽ hóa sát...

Trên trán tôi đã rỉ mồ hôi.

Chết, chắc chắn vẫn chưa thể để Dương Hạ Nguyên chết ở trong nước được!

Nhưng tôi bây giờ lại chẳng thể thông báo được cho Lưu Văn Tam, bắt buộc phải xuống dưới nước gọi lão mới được.

Nghĩ đến đây, tôi lại bắt đầu chạy điên cuồng về phía khu đá loạn.

Chẳng qua chỉ hai ba phút đồng hồ, tôi đã chạy đến khu đá loạn, mực nước ở đây bình thường hơn rất nhiều, chỉ dâng lên cao hơn nửa mét, hơn nữa nhìn trông cục diện trận chiến ở đây, Dương Thanh Sơn và Liễu Dục Chú cũng không hề có chút rơi vào thế yếu nào.

Điều này có liên quan đến việc sinh khí trong Phị Phát Quỷ không đủ, cũng liên quan đến việc Lưu Văn Tam đã ngăn chặn được ít nhất một phần ba số đạo sĩ huyết sát!

Tuy trên người Liễu Dục Chú dính không ít thương tích, quần áo của Dương Thanh Sơn cũng dính phải rất nhiều máu bẩn, nhưng số đạo sĩ huyết sát còn lại, đã chẳng tới mười con rồi.

“Thanh Sơn tiền bối, Liễu đạo trưởng, tôi phải xuống nước! Hai người ai qua trông chừng xác chết của Khâu Xử Đạo?” Giây phút lao đến khu đá loạn, tôi lập tức liên mở miệng gọi.

Dương Thanh Sơn lập tức liền rời khỏi trận chiến.

Cũng đúng vào lúc này, Liễu Dục Chú đột nhiên rút ra một cuộn dây vải, vụt quật mạnh một phát ra phía trước!

Bên trên dây vải đó xẹt qua toàn là kim bạc!

“Càn Nguyên hanh lợi trinh, châm pháp lý ưu thâm, tế được việc trong trạch. Âm dương diệu có linh! Mật quyết như thần thông! Chí linh vọng cảm ứng!”

“Phụng thỉnh tất thảy tiên sư Miêu Quang Kiều, Triệu Quang Phổ, Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, hà cớ chân hương được cùng thờ cúng. Nay có đạo sĩ Liễu Thị, Liễu Dục Chú, cầu diệt Huyết sát!”

Còn chưa dứt lời, Liễu Dục Chú đã lại quăng ra ngoài mấy chục nén hương đang cháy, cắm vào trong đá loạn!

“Thiên có Tam Kỳ, Địa có Lục Nghi, tinh linh dị quái, cố khí phục thi, bùn vàng đất đỏ, gạch ngói phần mộ, tỏa sáng bách bộ, theo kim gặp mặt, lập tức tuân luật lệnh!”

Giây phút dứt lời, Liễu Dục Chú liền vung phất trần, dưới một cú quật, kim bạc bắn bay ra ngoài, toàn bộ đều tấn công về phía đám đạo sĩ huyết sát còn lại!

Kim bạc bắn đầy trời, trong màn đêm tỏa ra từng tia ánh sáng bạc, giống như sao băng lướt qua, khiến hai mắt tôi hoa lên thảng thốt trong nháy mắt.

Giây tiếp theo, Dương Thanh Sơn đã đến trước mặt tôi, tôi không dám ngừng nghỉ, vội vàng đem xác chết Khâu Xử Đạo đưa cho Dương Thanh Sơn.

“Ông ta không được vào nước, mực nước vẫn đang dâng lên, Dương Hạ Nguyên cũng quyết không được chết ở trong đầm nước này, một khi lão chết ở đây, sợ rằng sẽ phải có vấn đề lớn, chú Văn Tam khả năng sẽ không lên nổi bờ nữa, tôi phải xuống lôi bọn họ lên.”

“Thanh Sơn tiền bối, nếu mấy người có thể ra ngoài, thì cứ ra trước đi!” Tôi nói với một tốc độ cực nhanh.

Quay người, tôi liền định xuống nước.

Dương Thanh Sơn đột nhiên một phát liền túm lấy bả vai tôi.

Tôi ngạc nhiên quay đầu, không hiểu hỏi: “Sao thế? Thanh Sơn tiền bối.”

Đầu mày Dương Thanh Sơn hơi hơi nhíu lại, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề gì đó.

Tiếp đấy, hắn lại buông tôi ra.

“Xuống nước trước đã, mực nước này dâng lên cũng chẳng dễ dàng đâu, cha ta cũng không dễ mà chết thế, có điều cậu nói không sai, lão không được chết ở bên dưới này.”

“Âm long hiện giờ, oán khí quá nặng, lão mà chết ở dưới đấy, thì quần thể núi Nam Sơn này sắp gặp nạn rồi.”

“Ta cần suy nghĩ một chuyện, đợi cậu lên xong, hoặc giả ta cũng sẽ quyết định được rồi.”

Tôi vừa ngơ ngác, vừa âm thầm kinh hãi.

Dương Thanh Sơn, cần suy nghĩ chuyện gì?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận