Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 978: TIÊU DIỆT

Một tiếng “Anh Thập Lục!” này, kiểu gì vừa nghe thì cực kỳ quen thuộc, nhưng cảm xúc bao hàm bên trong lại hoàn toàn xa lạ.

Đây chẳng qua là cô ta đang đánh lừa thị giác, là thủ đoạn muốn làm loạn tâm trí của tôi mà thôi!

Cùng với việc trảm quỷ đao chặn ngang cú chém hình chữ Thập đó, đồng thời sức mạnh quán tính còn khiến tôi không khống chế được cơ thể, đột ngột loạng choạng lùi sau nhiều bước.

Kim bạc trong nháy mắt đã sắp bắn tới mặt tôi.

Tôi vụt túm lấy Dương Công Bàn ở thắt lưng, dùng mặt sau của đĩa vuông trực tiếp che lấy đầu mặt!

Ting! Ting! Ting! Âm thanh liên tiếp vang lên, chấn động do sức mạnh của kim bạc bắn lên trên đĩa vuông khiến cổ tay tôi tê rần từng đợt.

Tôi nhanh chóng lùi sau, lúc khó khăn lắm mới dừng lại được, thì cũng đã chặn được đòn đánh này rồi.

Thế nhưng lúc tôi lại lần nữa ngẩng đầu lên, thì cái hình nhân da người trước mặt đó đã lại biến mất không thấy đâu rồi.

Tôi nghi hoặc kinh hãi nhìn bốn xung quanh.

Ngao sói đột nhiên hướng về phía bên phải đằng trước không ngừng sủa ầm lên.

Tầm mắt tôi lập tức liền hướng qua, chỗ đó vừa hay là chính giữa của đỉnh núi.

Cái hình nhân da xác thanh thi đó, đang lặng lẽ “nhảy múa” bên trong.

Trong lúc tay chân vung vẩy, đám hình nhân da người đang tấn công Liễu Dục Chú, Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương cùng với Trần mù kia tốc độ đều càng nhanh hơn, càng mạnh hơn!

Tôi rùng mình một phát mới phản ứng lại, cô ta không thể nào đánh lâu với tôi được, cô ta còn cần thao túng đám hình nhân kia.

Hình nhân toàn bộ đều tới chỗ bên ngoài này, cô ta trốn ở trong tối, bất kể là cự ly hay độ linh hoạt sợ rằng đều sẽ giảm xuống, vậy nên cô ta mới tới chỗ trung tâm đỉnh núi.

Mà lúc cô ta ra ngoài, cũng nắm bắt cơ hội, đánh một đòn với tôi.

Tôi hơi nheo mắt, cho cảm xúc bình ổn lại, cô ta không lợi hại vậy đâu, nhiều nhất là cô ta có thiên phú thao túng hình nhân, vừa nãy thân thủ và lực đánh của cô ta, đều có quan hệ cực lớn tới hình nhân da thanh thi đang khoác trên người.

Ánh kiếm bắn tứ phía, cuốc vàng vung vẩy, bốn đạo sĩ nhà họ Liễu và đám hình nhân da người này đánh nhau tưng bừng khói lửa.

Trương Nhĩ nắm bắt được một điểm rất tinh xảo, chính là đám phản đồ bị tộc Khương và nhà họ Liễu trấn áp trong bãi tha ma đó, bọn chúng lúc còn sống đã không yếu, chết rồi càng hung dữ hơn, đây bèn thành thủ đoạn khiến Trương Nhĩ có thể quần thảo với mấy người Liễu Dục Chú.

Trong nháy mắt tư duy, lại có hai cái hình nhân da người bay về phía tôi.

Giây tiếp theo, thân hình chúng đột ngột chúi ra trước, hai tay vung ra!

Một hình nhân lao nhanh hơn một chút, định tới ôm lấy tôi, hình nhân còn lại thì hai tay cầm kiếm dài, định đâm xuyên cơ thể tôi!

Hai hình nhân này hiển nhiên đều là hình nhân da xác thanh thi mặc đạo bào cũ nát.

Hai tay tôi nắm chặt cán trảm quỷ đao, chém thật mạnh về phía hình nhân thanh thi đang ôm về phía tôi.

Đồng thời tôi quát lớn: “Bên trong cái hình nhân ở chính giữa kia, có người! Cô ta đang thao túng đám hình nhân này, Liễu đạo trưởng, khống chế cô ta!” Gào ra một câu này, tôi cũng khó tránh khỏi phân tâm chút ít.

Cùng lúc một đao chém xuống, cái hình nhân thanh thi đó lại run rẩy lách về phía bên sườn tôi một cách quái dị, vừa vặn áp sát đao của tôi, né được khỏi cú chém này.

Hai kiếm của cái hình nhân thanh thi còn lại kia, trực tiếp đâm thẳng về phía thắt lưng tôi!

Mặt tôi đột ngột biến sắc, nhanh chóng né sang phía bên phải, hai kiếm của nó đâm hụt, nhưng không hề ngừng lại, mà liên tiếp đâm về phía người tôi!

Mấy người Liễu Dục Chú rõ ràng định lao về phía giữa đỉnh núi, chỉ có điều đám hình nhân này thực sự quá nhiều, khiến bọn họ bị chặn đứng lại.

Lại nhìn đám hình nhân huyết sát hóa thanh thi trước mặt Trần mù kia thì toàn bộ đều đã bị trảm hết rồi, cũng chỉ còn lại hai cái hình nhân thanh thi đang quấn lấy lão.

Không giống với tôi rơi vào thế hạ phong, Trần mù vừa vặn đánh ngang bằng với bọn chúng, nhưng cũng chẳng có cách gì.

Tất cả phảng phất rơi vào thế giằng co.

Trương Nhĩ ở bên bờ vực kia, một tay nhấc ấm trà, vòi ấm kề lên môi, hóa ra đang đủng đỉnh uống từng ngụm trà nhỏ.

Lão đúng thật là coi tất cả mọi chuyện ở đây thành một màn kịch hay!

Mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán tôi lăn xuống, tránh né kiếm của hình nhân thanh thi này, đã khiến tôi chạy lách nghiêng ít nhất mười mấy mét.

Còn nó thì như không biết mệt mỏi vậy, đuổi sát theo tôi không chịu buông.

Cái hình nhân thanh thi còn lại định ôm lấy tôi kia cũng theo sát sau nó, tôi hơi lộ ra chút sơ hở, bèn nhất định sẽ khiến chúng đạt mục đích.

Thân thủ vẫn luôn là nhược điểm của tôi, đánh đấu với hai hình nhân thanh thi này, mồ hôi trên trán tôi càng nhiều hơn, cơ thể cũng nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi.

Tôi vụt đứng khựng lại, trảm quỷ đao trong tay giơ cao lên, trực tiếp dùng thế tay và lực đánh của Đương đầu nhất bổng, ném mạnh nó một phát về chỗ chính giữa đỉnh núi!

“Vù!” một tiếng xé gió vang lên.

Trảm quỷ đao giống như mũi tên sắc nhọn rời khỏi dây cung, trực tiếp bắn thẳng về phía cái hình nhân thanh thi đang “nhảy múa” ở giữa kia!

Đột ngột, tất cả hình nhân trên đỉnh núi đều vụt khựng lại trong một nháy mắt.

Giây tiếp theo, thế công của chúng không giảm!

Chỉ thấy hai cái hình nhân da thanh thi, đột ngột bị rút từ hướng của đạo sĩ nhà họ Liễu về, một trước một sau chắn ở trước mặt cái hình nhân thanh thi chỗ chính giữa nhất đó!

“Anh Thập Lục, muốn giết tôi, nhưng lại vứt đao, tôi xem anh còn chặn kiểu gì được!” Âm thanh chói lói, kèm theo oán hận đến cực điểm, vang dội khắp bầu trời đêm.

Trong nháy mắt, cái hình nhân da thanh thi chặn ở chỗ ngoài rìa nhất trước mặt cô ta, hai cánh tay vụt hợp lại, hai bàn tay vỗ chặt về phía trảm quỷ đao đang bay tới kia, “Bốp!” một phát, trực tiếp liền chặn luôn trảm quỷ đao lại.

Khói trắng xèo xèo đột ngột bốc lên, trên trảm quỷ đao có Áp trấn thần chú, kể cả là hình nhân thanh thi, tiếp xúc trực tiếp như thế này, cũng đều giống như lấy trứng chọi đá vậy.

Trong nháy mắt, hai cánh tay của hình nhân thanh thi đó liền bị Áp trấn thần chú hoàn toàn ăn mòn, trảm quỷ đao trực tiếp đâm xuyên qua ngực của nó, nhưng lực đánh thì đã yếu đi.

Lúc lại đến trước mặt cái hình nhân thanh thi thứ hai, bị nó dùng kiếm chém một phát, bèn trực tiếp rơi luôn xuống đất.

Lòng tôi trầm xuống một phát, chỉ có điều tôi vốn đã chưa từng nghĩ rằng một phát thế này bèn có thể trực tiếp thành công, ít nhất có thể phân tán sự chú ý của cô ta một chút.

Vừa nãy lúc trảm quỷ đao sắp bắn trúng cô ta, rõ ràng hình nhân thanh thi đuổi theo tôi đều đã chậm lại, hai cái hình nhân đang đấu với Trần mù thì trực tiếp rơi luôn vào thế hạ phong.

Bên chỗ đạo sĩ nhà họ Liễu cũng càng là như vậy!

Chỉ có điều trong một nháy mắt, bọn chúng lại lần nữa trở nên hung ác dữ tợn.

Tôi không còn tiếp tục chạy nữa, mà nhanh chóng lấy Bút Địa Chi và nghiên mực ra.

Bút Địa Chi chấm qua mực trong nghiên mực, đồng thời tôi dùng sức cắn rách đầu lưỡi, ngậm đầy một ngụm máu đầu lưỡi, phun mạnh một phát lên trên nghiên mực!

Giây phút máu rơi xuống, không chỉ thấm vào trong nghiên mực, mà cũng thấm cả vào trong Bút Địa Chi.

Tôi cũng không tiếp tục tránh né nữa, nhấc Bút Địa Chi lên, vạch về phía đỉnh đầu cái hình nhân thanh thi đang ôm về phía tôi kia!

Còn về cái hình nhân thanh thi còn lại đang dùng kiếm đâm tôi kia, tôi không quản tý chút nào!

Bút Địa Chi, trong nháy mắt đã hạ tới đỉnh đầu nó, tôi trong nháy mắt đã phác họa ra một đạo Áp trấn thần chú!

Giây phút đạo chú pháp này xuất hiện, phụt một tiếng, một ngọn lửa màu lam thẫm chói mắt đột ngột bùng lên.

Hình nhân thanh thi trong nháy mắt cháy bùng lên, ngọn lửa màu lam thẫm rất nhanh lại biến thành màu đỏ cam thông thường.

Vừa nãy lúc tôi vẽ phù, bên tai liền nghe thấy tiếng sợi thép “lách tách!” đứt đoạn.

Lúc này tôi ngoảnh đầu lại, hơi nheo mắt nhìn cái hình nhân thanh thi còn lại đang đứng chồm hỗm trên mặt đất, Bút Địa Chi trong tay không chút do dự hạ tới trước mặt nó, cũng là một đạo Áp trấn thần chú được vẽ ra, nó trong nháy mắt cũng cháy bùng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận