Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1113: TA NÓI CÓ ĐÚNG KHÔNG?

Trên mặt Liễu Tam Nguyên không chút gợn sóng, giọng điệu bình thản nói: “Ta chẳng cần gì cả, cũng không cần cậu trú lâu trong tộc Khương, cũng không cần cậu thay tên đổi họ, cũng không cần cậu hứa bất cứ chuyện gì, cậu chỉ cần tiếp nhận.”

Trong lòng tôi càng thắc mắc hơn, đầu mày nhíu chặt, tập trung nghĩ sâu...

Chẳng cần gì cả, điều này kỳ thực ngược lại khiến tôi khó lựa chọn nhất.

Bởi vì tôi đột nhiên hiểu ra một điểm.

Không cần, thứ đại biểu chính là toàn bộ đều cần.

Tôi lấy tất cả mọi thứ của nhà họ Liễu, vậy bất cứ chuyện gì của nhà họ Liễu, tôi đều không thể không quản.

Mà chính vào lúc này, tôi đột nhiên phát hiện trên đỉnh đầu của Liễu Tam Nguyên, dường như xẹt qua một tia sáng bạc cực kỳ kín đáo.

Tôi chằm chằm nhìn cái tia sáng bạc đó.

Lại tiếp đó, ánh mắt tôi sắc bén nhìn sang mắt của Liễu Tam Nguyên.

Liễu Tam Nguyên đáp trả ánh mắt của tôi, ông ta thần sắc vẫn cứ bình thản, trên mặt không một gợn sóng.

Cả người tôi hoàn toàn thả lỏng xuống, thứ thả lỏng không phải sự cảnh giác, mà thứ thả lỏng là đối với một thứ áp chế trên người tôi.

Lúc đó khi tôi ngộ thấu phép Dương toán, Liễu Dục Chú nói tôi cứ thế này mà nhìn xuyên tất cả mọi người, sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng, thậm chí gã còn lấy một ví dụ cho tôi, nói tôi mà đi nhìn Liễu Tam Nguyên như thế, khả năng sẽ bị giết.

Bây giờ tôi từ bỏ thứ áp chế đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn Liễu Tam Nguyên, nhanh chóng mổ xẻ tướng mặt, cơ thể, trạng thái, tất cả mọi thứ của cả con người ông ta lúc này!

Tia sáng bạc trên đỉnh đầu ông ta đã nhìn không rõ nữa, ẩn xuống bên dưới mái tóc.

Nhưng tóc của ông ta từ vị trí chân tóc lại dứng đứng lên, cùng với việc sợi tóc ông ta càng dài, búi tóc cột nó lại, càng mười phần không rõ.

Đổi thành người khác, chắc chắn đều không nhìn ra được chỗ của vấn đề.

Nhưng mái tóc này dựng đứng, sợi tóc khô xác, là tướng chết chắc! Chủ vong mạng nội trong nửa tháng!

Hơn nữa vị trí Thiên Trung của ông ta trắng bệch, đã xuyên suốt tới phía dưới Ấn đường, vị trí Thiên đình thì lại vàng vọt, giống hệt như bụng cua vậy, bề mặt nổi chấm, có khí đen lởn vởn, giống như khói bụi của than đá...

Đây cũng là tướng chết chắc!

Không chỉ có thể, lông mày của ông ta bạc trắng, dường như có dấu hiệu rụng, nhưng lại toàn bộ đều dừng ở đầu mày, như rụng như không.

Lúc tôi nhìn thấy tướng cách này, cả người tôi đều ngẩn ra một phát, biểu cảm trên mặt cũng phức tạp đến cực điểm.

Người gan huyết suy, vẫn là tướng cách chết chắc.

Khi tôi nhìn thấu những điểm này xong, tôi đã nhìn thấu toàn bộ con người Liễu Tam Nguyên rồi.

Ông ta rõ ràng lộ ra một tia khó chịu, ánh mắt nhìn tôi, khoảnh khắc đó đều tràn ngập sát khí, nhưng giây tiếp theo, thứ sát khí đó lại đột ngột ẩn đi, chuyển qua cười phá lên.

Tiếng cười lớn mà ông ta đột ngột phát ra, khiến cả gian mật thất đều đang không ngừng vang dội.

Tôi không cười lên nổi, trong lòng càng phức tạp hơn.

“Ông sắp chết rồi, tại sao ông còn có thể cười được?” Giọng tôi khản đặc, mở miệng lên tiếng.

Lúc này tôi mới triệt để hiểu ra, tại sao Liễu Tam Nguyên cần giao chức vụ Đại trưởng lão ra, cần đem nó truyền cho Liễu Dục Chú.

Đêm qua lúc Thẩm Kế nói, tôi liền cảm giác những lý do mà cô ta nói đều không đủ để thành lập.

Thiện thi đan sẽ không phải là nguyên nhân, đạo thuật tiến bộ cũng không làm lý do được, bởi vì chỉnh thể thực lực của Liễu Dục Chú vẫn chưa đạt, so với Liễu Tam Nguyên, còn kém rất xa.

Bây giờ nhìn thấu tình trạng của Liễu Tam Nguyên rồi, liền khiến tôi bừng tỉnh ngộ, đồng thời tôi cũng biết, tại sao trong giấc mơ của tôi, lại không có Liễu Dục Chú rồi...

Liễu Tam Nguyên sắp chết, nhà họ Liễu không Đại trưởng lão, bất kể là khoác xô đội tang, hay là cần thống lĩnh nhà họ Liễu, gã đều không thể nào tiếp tục rời đi.

Đồng thời tôi cũng hiểu ra, tại sao Liễu Tam Nguyên muốn cho tôi nhiều như vậy.

Tiếng cười của Liễu Tam Nguyên, đột ngột im bặt, ông ta nhìn tôi thật sâu, nói: “Chết, sẽ rất đáng sợ sao?”

“Ta trước nay đều không cho rằng, chết là một chuyện rất đáng sợ, chỉ là, ta hơi có chút không cam tâm, chỉ là đây hoặc giả cũng là mệnh của ta.” Liễu Tam Nguyên lắc lắc đầu, giọng của ông ta càng bình thản hơn.

“Thứ ta không cam tâm là vẫn chưa từng nhìn thấy tộc Khương bước cao thêm một bậc, đã có Tiên sư, tộc Khương nên đi được càng cao càng xa hơn.”

“Ta còn không cam tâm, đạo thuật của nhà họ Liễu, Dục Chú còn chưa từng kế thừa được đến lúc mạnh nhất, nó còn chưa bằng được Thanh Sơn năm đó.”

“Ta càng không cam tâm bản thân không cách gì đợi đến ngày đó, ta thậm chí cảm giác, thứ chấp niệm thế này của ta, hoặc giả cũng sẽ khiến ta chết mà không hóa, nhưng ta không muốn làm xác. Thanh Sơn rất đau khổ đấy.”

Lúc Liễu Tam Nguyên nói đến đây, lại thở dài một tiếng, ông ta lắc lắc đầu nói: “Năm đó ta từng bảo với nó, nó học được đạo thuật, cần thương xót thiên hạ, cứu giúp người đời, hung hồn ác quỷ là kẻ địch cả đời của đạo sĩ.”

“Nó kế thừa rất tốt tất cả những thứ này, nó dường như làm được hết toàn bộ những yêu cầu hà khắc nhất đối với truyền nhân của ta, chỉ là, ta không ngờ rằng tâm của Dương Hạ Nguyên lại gấp rút thế, cuối cùng khiến nó mất vào trong Phị Phát Quỷ.”

“Hơi thở cuối cùng đó của nó lại không trút xuống, thời gian trước sau khi ta gặp nó xong, nó vẫn đang lồng ngực một bầu chính khí, tuân theo tinh thần bất khuất mà ta dạy nó đó! Cho dù là đối với ta, nếu nó nhận định ta đi sai đường, đều sẽ xuống tay giết. Nhưng càng như thế, nó liền càng đau khổ. Ta không dám trở thành nó.”

Ngừng lại một chút, Liễu Tam Nguyên mới nói: “Vậy nên ta không thể có chấp niệm nặng như vậy, mà phương thức hóa giải chấp niệm duy nhất, chính là để ta nhìn thấy, đồng thời khẳng định tộc Khương đủ an toàn, Dục Chú nhất định sẽ đem đạo thuật truyền lại, hiện giờ nó có một vấn đề, chính là dễ liều mạng.”

“Ta tiếc mạng, nó lại quá không tiếc mạng, lần nào cũng liều mạng. Lần này tuy nói nó theo cậu đi, nhưng nó hóa ra lại dùng Thỉnh thần pháp, nếu không phải Đan của Tiên đạo, nó đã chết rồi.”

“La Thập Lục, cậu chết, đều sẽ không để nó chết, ta nói có đúng không?” Ánh mắt của Liễu Tam Nguyên, càng trở nên sâu thẳm hơn.

Khóe miệng ông ta, lại lần nữa nở ra nụ cười.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi! Ngày mai mới là mười lăm tháng tám, kính mời chờ đợi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận