Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1114: QUẺ ĐÓ, CÔ ĐỪNG DÙNG VỘI

Đầu mày tôi nhíu càng chặt hơn, nhìn đối diện với ánh mắt của Liễu Tam Nguyên.

Lần này, tôi mới triệt để hiểu ra dự định của Liễu Tam Nguyên...

Liễu Tam Nguyên tiếp tục nói: “Tiên đạo dùng thuật phong thủy, bảo hộ nguyên cả một tộc Khương, hiện giờ tộc Khương có Tiên sư, cậu không cần phải giống như Tiên đạo, Dục Chú là bạn tri kỷ của cậu, cậu hà cớ gì mà không làm?” Tôi cúi đầu xuống, trầm mặc không nói.

Liễu Tam Nguyên cũng không giục giã tôi, cứ lặng lẽ đứng như thế.

Ngoảnh đầu, tôi lại lần nữa nhìn quét một vòng vách tường xung quanh gian mật thất này, hít sâu một hơi, sau đó lắc lắc đầu.

Đột ngột, bầu không khí của mật thất đông đặc lại.

Ngoài đông đặc, còn toát lên một luồng sát khí cực kỳ mãnh liệt.

Ánh mắt nhìn tôi của Liễu Tam Nguyên, trong nháy mắt lạnh băng lại.

“Cậu cảm thấy không đủ?” Trong giọng điệu của ông ta đồng thời mang theo hơi thở lạnh giá.

Tôi khẽ than, tiếp tục lắc đầu nói: “Đây là thành ý đầy đủ nhất, cũng là cám dỗ lớn nhất, thậm chí không nên dùng cám dỗ để hình dung, đạo thuật nhà họ Liễu, sẽ chỉ đem tới lợi ích, thậm chí không thể nào khiến người ta đi sai đường.”

Liễu Tam Nguyên nhíu mày nhìn sang tôi, trong ánh mắt ác liệt toát ra vẻ không hiểu.

Tôi tiếp tục nói: “Đạo thuật tôi không cần, tôi tự cho rằng không chịu nổi bầu chính khí trong lồng ngực đó, tâm của Liễu đạo trưởng rồi sẽ thay đổi, tôi sẽ cố hết khả năng của mình giúp anh ta, Đại trưởng lão ông nói không sai, chỉ là, giữa bạn bè tri kỷ, sẽ không dùng giao dịch để duy trì.”

“Ông cũng hết sức yên tâm, tác dụng của Thiện thi đan, đã thu bớt không ít mũi nhọn sắc bén của Liễu đạo trưởng rồi, đồng thời mạng của anh ta, cũng đủ cứng, vững vàng đứng sau người khác là một dạng phương thức tiếc mạng, mạng đủ cứng, lại là một dạng khác.” Tôi vô cùng nghiêm túc giải thích với Liễu Tam Nguyên.

Sát khí của Liễu Tam Nguyên hơi có chút tiêu tan, chỉ có điều sự lạnh lẽo đó vẫn không hề giảm bớt.

Đột nhiên, tôi lại cảm giác trong biểu cảm chi tiết trên phần mặt của Liễu Tam Nguyên, lại có chút chán nản?

Điều này liền giống như là một người mục đích là vậy, không đạt được, cũng chẳng cách gì triệt để nghĩ thông, tích tụ trong nội tâm tạo thành cảm xúc chán nản.

Nhìn thấy những điểm này, lại cộng thêm tôi xác định Liễu Tam Nguyên đã dùng Thỉnh thần pháp để duy trì trạng thái hiện giờ, tôi không khỏi trong lòng thở dài, cảm thấy bi ai cho cảnh ngộ hiện giờ của Liễu Tam Nguyên.

Yên tĩnh trong phòng tiếp diễn một khoảng thời gian tương đối dài, trong đầu tôi cũng đã suy diễn một bộ phận sự việc liên quan đến Liễu Dục Chú.

Nhìn trạng thái hiện giờ của Liễu Tam Nguyên, không giống như đã nói với Liễu Dục Chú về tình trạng của ông ta.

Như thế này, tôi bảo Thẩm Kế nói chuyện với Liễu Dục Chú, lại sửa quẻ cho Liễu Dục Chú, sợ rằng lại sẽ tạo thành một khả năng khác.

“Đại trưởng lão, ông dự định kể tình trạng cơ thể của ông với Liễu đạo trưởng không?” Tôi mở miệng hỏi.

Tia chán nản đó trên mặt Liễu Tam Nguyên, trong nháy mắt liền bị lạnh lùng thay thế, bèn giống như phản ứng bản năng khi cảm nhận được uy hiếp vậy, bầu không khí lại trở nên căng thẳng đông đặc lại.

“Ông không dự định nói.” Tôi thở dài một tiếng.

“Cậu, cũng không được phép nói.” Liễu Tam Nguyên giọng điệu lạnh như băng.

Vẻ mặt tôi phức tạp nhìn Liễu Tam Nguyên, tôi càng hiểu rõ nguyên nhân Liễu Tam Nguyên làm thế này.

Ông ta cũng sẽ không ở trước mặt cả nhà họ Liễu, thậm chí là với Liễu Dục Chú, biểu hiện ra mình đã bệnh nặng nguy cấp.

Bây giờ ông ta dựa vào ý chí và Thỉnh thần pháp để duy trì.

Sợ rằng sau khi Liễu Dục Chú kế thừa vị trí Đại trưởng lão xong, ông ta sẽ đột ngột biến mất, lại hoặc là sẽ trực tiếp tọa hóa.

Về con người này của Liễu Tam Nguyên, sự kiên nghị của ông ta, bèn cho dù là ông ta đã đến thời khắc cuối cùng, vẫn cứ thẳng đứng như thông xanh, tuyệt đối không ngã xuống.

“Tôi hiểu rồi, Đại trưởng lão vì tộc Khương, vì nhà họ Liễu mà đèn khô dầu cạn, Thập Lục kính phục.”

Tôi cúi người một cái thật sâu, hạ giọng nói: “Thập Lục cáo lui.”

Lúc tôi chuẩn bị lùi đến cửa mật thất, bên tai truyền lại tiếng nói bình thản hơn nhiều của Liễu Tam Nguyên.

“Ngày mai, không chỉ là Tiên sư nhậm chức, còn có lễ giao nhận của Đại trưởng lão nhà họ Liễu, Dục Chú sẽ thay thế ta.” Tôi đương nhiên là nghe thấy rõ ràng rành rọt, nhưng lại không tiếp lời, chỉ hơi ngừng lại một chút, sau khi gật gật đầu xong, mới quay người rời đi. Liễu Tam Nguyên không hề cùng ra ngoài với tôi, một mình tôi lùi ra khỏi mật thất, trong Đại điện cũng không có người nào khác.

Có điều bên ngoài cửa Đại điện, Liễu Hóa Dương lại đang đợi ở đó.

Tôi đi ra ngoài xong, Liễu Hóa Dương không hề hỏi tôi bất cứ câu nào, dẫn tôi đi thẳng ra phía ngoài đạo trường.

Lão cứ thế đưa thẳng tôi tới khu nhà tôi ở xong, mới nói với tôi, bảo tôi lại nghỉ ngơi thêm một ngày, ngày mai Đại lễ, lão sẽ cho người tới mời tôi.

Tôi cảm ơn xong, Liễu Hóa Dương cũng rời đi, tôi tiện tay đóng cổng lại.

Có điều còn chưa đợi tôi vào phòng, mới chỉ đi đến giữa sân, cửa phòng của tôi, lại đột nhiên mở ra.

Thẩm Kế người mặc Đường phục, dung nhan tuyệt sắc nhưng lạnh như băng đá, tiến vào trong tầm mắt tôi, tôi ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau với cô ta.

“Tôi gặp qua Liễu Dục Chú rồi, anh ta đồng ý rồi, tôi đoán anh ta chắc sẽ có một tướng quẻ không tốt, mới sẽ bị giữ lại trong tộc, dẹp loạn phản chính, sẽ khiến tướng quẻ này biến thành rất tốt, Liễu Tam Nguyên bèn không còn lý do cưỡng ép giữ anh ta lại.” Giọng điệu Thẩm Kế vẫn cứ lạnh lùng như cũ, sắc mặt thì được cái đã dịu đi chút ít.

Đầu mày tôi lập tức nhíu chặt lại.

“La Thập Lục? Có vấn đề gì sao?” Thẩm Kế nghi hoặc hỏi: “Không phải đã làm theo phương thức của anh rồi sao?”

Tôi khẽ thở dài một tiếng, nói: “Xảy ra một ít biến cố, quẻ đó, cô đừng dùng vội.”

Trong mắt Thẩm Kế vẻ không hiểu càng nhiều hơn, cô ta đi ra khỏi phòng tôi, đến trước mặt tôi.

“Tôi không thể nói là nguyên nhân gì, nhưng Liễu Dục Chú không đi được.” Tôi tiếp tục mở miệng.

Sắc mặt Thẩm Kế lạnh lại một phát: “Anh gặp qua Liễu Tam Nguyên rồi? Ông ta đã nói gì, mà làm lung lay quyết định của anh rồi? Thế này không giống anh.”

[Giải thích từ dịch giả]

Tọa hóa: Đạo Phật chỉ hòa thượng ngồi xếp bằng (ngồi thiền) an nhiên mà chết, hiện được dùng rộng cho các cao nhân đắc đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận