Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 462: KHÔNG LÀM VIỆC HAY HO

Anh ta đột nhiên cầm chai rượu trước mặt Lưu Văn Tam lên, ừng ực tu hết non nửa chai.

Tiếp đấy mắt anh ta đỏ hoe nhìn tôi, khó khăn nói: “Cứu lấy cô ấy.”

Dưới đáy mắt Thương Tượng, tôi nhìn thấy một tia cầu may, còn cả sự giằng xé không chịu tin vào thực tế.

Tôi cũng chẳng tiếp tục vạch trần ra nữa, gật gật đầu bảo: “Tôi đi cùng anh qua xem xem.”

Đúng vào lúc này, Lưu Văn Tam đột nhiên mở miệng: “Thập Lục, chú đi cùng với mày.”

“Tình trạng cơ thể bây giờ của mày, đối phó với mẫu tử huyết sát, sợ là cứ phải từ từ.” Những lời này lão nói chẳng chút vấp váp, từ trong ánh mắt, tôi rõ ràng cũng nhìn ra chút ý tứ.

Tuy Lưu Văn Tam không hỏi thêm chuyện việc tôi bị tổn thọ, nhưng Trần mù chắc chắn sẽ nói.

Chưa đợi tôi mở miệng, Lưu Văn Tam đã nói tiếp: “Lão mù, ông thì ở lại nhà họ Phùng đi, ở đây dù gì cũng phải có người, tiện thể bảo vệ con bé này tý.”

Nói rồi Lưu Văn Tam lại liếc Từ Thi Vũ một cái, lão làm một hơi hết rượu trong ly, vuốt ve cán trảm quỷ đao.

“Xử lý càng nhanh càng tốt, cố hết sức đừng để phát sinh thêm việc gì khác.” Giọng Trần mù rất bình tĩnh, tiếp đấy lại nói: “Chú sẽ nói chuyện với Phùng gia chủ về chuyện ban nãy.”

Tôi gật gật đầu, cũng yên tâm hơn không ít.

Chuẩn bị đứng dậy rời đi, thì Từ Thi Vũ lại kéo tay tôi một phát, cô ta khẽ nói một câu cẩn thận.

Tôi cười cười, trả lời bằng hai chữ yên tâm.

Ra khỏi nhà họ Phùng, vốn dĩ Thương Tượng kiên trì đòi lái xe.

Nhưng anh ta một hơi tu hết non nửa chai Nhị Oa Đầu, người đã toàn mùi rượu rồi, đến đi còn không vững thì ai dám để anh ta lái?

Nên vẫn là bảo Phùng Khuất lái xe đưa chúng tôi đi.

Thời gian lúc này khoảng tầm hơn chín giờ, ánh trăng bị phủ lên một lớp sương trắng ẩn hiện, trên trời không có sao.

Lúc gần mười giờ, chúng tôi đến bên ngoài nhà Thương Tượng.

Bức tường gạch màu xám đen toát ra một thứ hơi lạnh không tả rõ ra được.

Sau khi xuống xe, tôi dặn Phùng Khuất không cần đi theo chúng tôi, cứ ở lại trên xe là được.

Thương Tượng đi đẩy mở cánh cổng nhà lõm vào bên trong ra.

Két một tiếng khẽ vang lên, cánh cổng gỗ một mét bị đẩy mở.

Trong sân cũng rất lạnh lẽo, so với lần trước tới đây, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Rõ ràng là một căn nhà bình thường, cũng chẳng có gì thay đổi, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trong lòng bức bối ngột ngạt.

Giống như là vào trong một căn nhà cũ nhiều năm không có người ở, tràn ngập mùi thối rữa của tử khí vậy.

Ở đây có huyết sát, bèn không còn là nơi thích hợp cho người sống ở nữa.

Đặc biệt huyết sát này còn là xác sống, sợ là chẳng khác gì nhiều so với góa phụ Liêu lần đó.

Ở một gian phòng phía mé bên phải, từ trong cửa sổ toát ra thứ ánh sáng lờ mờ, không giống ánh đèn, mà ngược lại giống như ánh nến.

“La tiên...” Thương Tượng đang định mở miệng.

Thì đột nhiên, cửa sổ của gian phòng đó mở ra, cái đầu Miêu Tĩnh thò luôn ra ngoài.

Một nửa mái tóc bù xù của Miêu Tĩnh vắt trên vai, một nửa rũ thẳng xuống dưới, che mất hơn nửa khuôn mặt.

Nói thật, cô ta đột nhiên thò đầu ra thế này, đúng thật khiến người ta sởn gai ốc.

Bất thình lình, Miêu Tĩnh nói: “Chồng, sao anh lại đưa cái người này về nữa? Nó định lật chăn của em, anh chẳng phải cũng nhìn thấy rồi à?” Giọng của cô ta khô không khốc, mà còn vô cùng trống rỗng, dường như đã hình thành tiếng vọng ở trong sân.

Mặt Thương Tượng trắng bệch, anh ta hoảng loạn nhìn sang tôi, biểu cảm trên mặt giống như giây tiếp theo là sẽ gào khóc thành tiếng luôn vậy.

Mí mắt tôi giật mấy phát.

Phía dưới nửa khuôn mặt bị che khuất đó của Miêu Tĩnh, lơ mờ có thể nhìn thấy không ít lông nhung màu máu.

Hơn nữa tôi cũng cảm nhận được sự uy hiếp ẩn hiện.

Xác mẫu tử huyết sát, còn là xác sống, rất khó đối phó. Có điều nếu đấu với hai người tôi và Lưu Văn Tam, cô ta cũng chẳng được sung sướng gì.

Chỉ là nếu đánh thật, thì Miêu Tĩnh sẽ chẳng có kết cục gì tốt đẹp.

Tôi còn muốn nhờ Thương Tượng làm không ít việc, nếu như ra tay quá ác, Thương Tượng bị kích động quá mạnh, sợ là tôi sẽ chẳng còn cơ hội hợp tác với anh ta nữa.

Tiếp xúc với xác sống đã không ít, kỳ thực tôi cũng hơi hiểu bản tính của xác sống.

Trong chớp mắt đã dẹp tư duy lại, tôi cũng bình tĩnh trả lời: “Chúng tôi tới bảo anh Thương lấy ít đồ, xong việc là đi ngay. Là do Phùng gia chủ sắp xếp.”

Cổ họng Thương Tượng lên xuống một phát, Lưu Văn Tam cũng không mở miệng.

Chỉ chớp mắt, trong sân đã trở nên rất yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng lá rơi.

Giây tiếp theo, Miêu Tĩnh đột nhiên giơ tay lên vuốt tóc, hoàn toàn để lộ cả khuôn mặt ra ngoài, cô ta chằm chằm nhìn tôi.

Da mặt co giật mấy phát, da cười mà cơ không cười.

“Vậy các người nhanh đi lấy, lấy xong thì cút ra ngoài.” Giọng của cô ta lạnh băng trống rỗng, ánh mắt càng lạnh như thấu đến tận xương.

Ngay tiếp đó, cô ta lại nói một câu: “Chồng, sau này chuyện nhà họ Phùng anh cũng đừng quản nữa, chúng ta phải sống cho yên ổn.”

“Không ai chia rẽ chúng ta được, ai muốn chia rẽ chúng ta, kẻ đó sẽ phải chết.”

Nói rồi, Miêu Tĩnh đột nhiên bật cười, nụ cười này của cô ta quá rợn người, trong sân đều vang vọng tiếng cười trống rỗng điếc tai của cô ta.

Cạch khẽ một tiếng, cửa sổ bị đóng lại, có điều rõ ràng vẫn có thể nhìn thấy hình bóng.

Miêu Tĩnh vẫn đang ngồi ở phía sau cửa sổ, giống như là vẫn luôn nhìn chúng tôi vậy.

Mặt Thương Tượng đầy vẻ ngơ ngác chẳng biết làm sao, tôi đẩy anh ta đi lên trước, anh ta mới hoàn hồn lại, thuận theo đó mà vào trong gian chính.

Rất nhanh anh ta đã đưa chúng tôi vào căn phòng làm việc lần trước.

Bên trong giống hệt như lần trước tôi tới, chẳng có bất cứ thay đổi gì.

Tôi đưa tay đóng cửa lại.

“Anh Thương, ở đây có còn la bàn nhái ba tầng phong thủy không?” Tôi trực tiếp mở miệng hỏi luôn.

Thương Tượng bất an hỏi tôi rốt cục định làm gì? Tại sao không giúp vợ anh ta?

Tôi chằm chằm nhìn anh ta, thở dài lắc đầu: “Anh Thương, vẫn không tin vào hiện thực sao?”

Tôi nói xong câu này, môi Thương Tượng lại mấp máy một cái, rồi anh ta đột nhiên khóc òa lên.

Hai hàng nước mắt thuận theo gò má chảy xuống.

“Đúng là không cứu được nữa sao?” Anh ta khó nhọc hỏi một câu.

Tôi lắc lắc đầu: “Sống chết có số, cô ta là xác sống đến cuối cùng vẫn còn giữ một hơi thở, có điều như thế sẽ chỉ càng ngày càng hung dữ, anh cũng nhìn thấy rồi đấy, cô ta cực lực biểu hiện rằng mình vẫn là một người bình thường, nhưng tính cách đã thay đổi rồi, cô ta không tắt thở là vì muốn được tiếp tục sống với anh, vì mục đích này, cô ta sẽ còn càng cực đoan hơn.”

“Vừa nãy nếu như động thủ, thì cô ta nhất định sẽ sống chết phản kháng, đánh qua đánh lại cũng khó bảo đảm xác còn nguyên vẹn được, bây giờ điều duy nhất tôi có thể làm, là tôn trọng người chết, anh lấy một chiếc la bàn nhái ra, tôi trấn sát của cô ta, sau đó nghĩ cách đỡ âm linh cho cô ta.”

“Đứa bé trong bụng cô ta cũng là một mạng sống chưa được thấy ánh mặt trời, đỡ ra rồi, để vợ anh tắt thở, cô ta mới có thể đi đầu thai được.”

Ngừng một chút, tôi lại khuyên anh ta một câu bớt đau buồn.

Thương Tượng ngơ ngẩn đứng im khoảng chừng một phút, rồi anh ta mím môi, ngồi xuống phía trước bàn làm việc.

Trên bàn các dụng cụ dao khắc bày la liệt, cũng có một ít phôi la bàn hỏng, rõ ràng là làm nhái chỉnh thể Định la bàn.

Ngoài ra, đích thực có la bàn nhái chưa được điêu khắc xong toàn bộ.

Anh ta nhặt một cái lên, rồi bèn cúi đầu, hoàn tàm tập trung vào việc khắc nốt phần phong thủy còn lại.

Cũng chẳng phải là tôi cố ý kiếm chuyện, mà đây đúng thật là phương pháp giải quyết ôn hòa nhất, có thể tránh xảy ra biến cố ở mức độ cao nhất, cũng sẽ không khiến Thương Tượng suy sụp.

Chiếc la bàn nhái cuối cùng trên người tôi cũng đã bị dùng mất trong lần đỡ âm linh sử dụng Sinh thuật kia rồi.

Thời gian lúc này, dường như trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã cả tiếng đồng hồ trôi qua.

Chiếc la bàn nhái trong tay Thương Tượng chỉ còn lại vòng phong thủy cuối cùng.

Cũng vào lúc này, tôi đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Là tin nhắn do Phùng Khuất gửi.

Trong đó chỉ có vỏn vẹn mấy chữ: “La tiên sinh, các cậu thế nào rồi? Thằng anh họ vợ Thương Tượng lẻn vào trong sân rồi, thằng này lén lén lút lút, sợ là không làm việc gì hay ho hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận