Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1096: CHÁU RỂ... TỐT TỐT...

Từ Bạch Bì định đâm xuyên tim tôi, tôi cũng muốn hủy Đan của Từ Bạch Bì!

Vết thương chỗ xương quai xanh đã đau đến mức tê dại, chỉ có thể cảm nhận được dòng chảy ấm nóng, tôi nặng nhọc thở dốc, cơ thể đang run rẩy.

Tôi còn định tiếp tục vặn xoáy con dao găm trong tay nữa.

Chỉ có điều, cổ tay tôi lại bị tay trái của Từ Bạch Bì bóp chặt cứng.

Lão ta đã buông cái tẩu thuốc ra, chuyển qua kiềm chế động tác trên tay tôi!

Cơn đau lại lần nữa từ cổ tay truyền tới, có điều so với xương quai xanh bị đâm xuyên, vẫn là trẻ con gặp người lớn.

“Mày...” Từ Bạch Bì vừa thốt ra được chút tiếng nói, thì đồng thời từ trong miệng lão ta liền ào ra là thứ máu huyết trong màu đỏ lẫn với màu đen.

Lão ta dùng sức định đẩy tay của tôi ra, rõ ràng bởi vì vết thương này, khiến lão ta mất đi không ít khả năng hành động, lực dùng đẩy tôi ra đều nhỏ đi không ít.

Tôi cũng có thể cảm nhận được bản thân đang nhanh chóng trở nên suy yếu, sức lực trên tay cũng càng ngày càng nhỏ.

Nhưng tôi vẫn cứ dốc hết toàn lực, vặn tay của mình.

“Từ Bạch Bì, ông không nên... còn sống mà bò ra ngoài... Lên đường đi...” Trong miệng tôi cũng đang rỉ máu, khó nhọc lên tiếng, nói một cách đứt quãng.

Khuôn mặt vặn vẹo hung hãn của Từ Bạch Bì, dường như đều trở nên cứng đờ hơn không ít.

Vẻ hung ác trên mặt lão ta cũng không duy trì nổi nữa, thậm chí số lông nhung, cùng với nước da màu đen thuộc về Ác thi vũ hóa đó, lại cũng đều đang dần dần tan đi, chuyển biến theo hướng về lại màu da của người bình thường.

“La... La Thập Lục...” Trong miệng của Từ Bạch Bì, từng dòng từng dòng máu trào ra càng nhiều hơn, lão ta đột nhiên lại cười lên, oán hận độc địa, lạnh băng nói: “Giết tao... mày... không làm cháu rể tao được... nữa...”

Lời này của Từ Bạch Bì, khiến tim tôi giống như vụt bị bóp mạnh một phát.

Nhưng bây giờ, tôi có thể buông tay sao? Tha cho Từ Bạch Bì, không đơn giản là thả hổ về rừng!

Giết người rất nan giải, rất phiền phức.

Nhưng nếu như giết một người, mà cứu được không biết bao nhiêu người, vậy tôi phải xuống tay được.

“Tôi chưa từng... muốn... giết người, nhưng đối... với ông, tôi đã chuẩn bị... sẵn sàng rồi.” Giọng nói của tôi cũng trở nên càng khàn khàn yếu ớt hơn.

Đột nhiên, ánh mắt của Từ Bạch Bì thay đổi rồi, từ thù hận chuyển thành ngẩn ngơ.

Giây tiếp theo, lão ta nghiêng đầu nhìn sang một hướng khác.

Tôi cũng thuận theo tầm mắt của Từ Bạch Bì, khó nhọc ngoảnh đầu nhìn qua.

Hai ba mét bên ngoài, Trần mù đang cõng một cỗ quan tài màu đen, tốc độ bước chân nhanh chóng vội vã.

Một bên khác, bèn là Liễu Dục Chú vung kiếm tới gần!

Rõ ràng, kiếm này của Liễu Dục Chú, là định tới chém đầu của Từ Bạch Bì!

“Cháu rể... tốt... tốt...” Từ Bạch Bì đột nhiên cười cười, giọng điệu một phát liền thay đổi.

Chỉ có điều lời của lão ta còn chưa dứt, Trần mù đã tới trước mặt chúng tôi trước một bước.

Động tác của lão nhanh chóng đến cực điểm, giây phút dừng bước, liền trực tiếp ấn luôn lấy bả vai của Từ Bạch Bì.

Cỗ quan tài trên lưng lão rơi ầm xuống đất, nắp quan tài mở ra một khe hở lớn bằng khoảng một người, trong lúc lật tay, Trần mù liền nhét luôn Từ Bạch Bì vào trong quan tài!

Động tác của lão quá nhanh, tôi đều không kịp đâm sâu thêm một dao.

Dao găm đỡ âm linh nhuốm máu tươi màu đen đỏ giữ lại trong tay tôi.

Lúc Trần mù động thủ, Liễu Dục Chú cũng đã tới gần trước mặt, kiếm vốn sắp vung ra của gã, càng trực tiếp khựng luôn lại, không chém tiếp xuống dưới.

Rầm!

Trần mù một phát đạp trúng nắp quan tài.

Đột ngột, lão giật một phát trên người mình!

Bộ quần áo liệm phối hợp với thuật Ngũ quỷ thình hồn trên người đó liền bị giật xuống.

Tiếp đó lão hạ giọng quát một tiếng: “Lùi ra!”

Giây phút dứt lời, cả người Trần mù đều giống như suy yếu đi rất nhiều, rõ ràng là đã thoát ly khỏi thuật Ngũ quỷ thỉnh hồn.

Lão nhanh chóng lùi ra ngoài năm sáu mét.

Tôi nhó nhọc nhấc chân định lùi sau, có điều chỉ có thể loạng choạng ngã ngửa ra phía sau.

Liễu Dục Chú nhanh như cắt tới sau lưng tôi, đỡ lấy tôi lùi sau một khoảng cự ly tương đương, tới bên cạnh Trần mù.

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh quá nhanh, chẳng qua chỉ trong vài nhịp thở mà thôi.

Cỗ quan tài đen nằm yên trên mặt đất, trong quan tài truyền ra tiếng kêu gào rên la thảm thiết.

Tiếng hét thảm này và cả tiếng rên la này, đều tới từ Từ Bạch Bì.

“Xin... xin mày... tao...” Tiếng hét thảm trộn lẫn trong tiếng động ầm ầm do quan tài không ngừng rung lắc, gần như sắp vỡ ra...

Giây tiếp theo, tiếng động đột ngột im bặt, quan tài đột nhiên lại trở nên yên lặng, bất động không nhúc nhích nữa...

Không tiếp tục còn có tiếng rên la của Từ Bạch Bì, cũng chẳng còn tiếng cầu xin của lão ta.

Dưới ánh trăng sao sáng tỏ, phần đáy của cỗ quan tài đen rỉ ra ngoài không ít thứ máu huyết màu đen đỏ, rất nhanh bèn hình thành một vũng máu, bao bọc cả cỗ quan tài vào bên trong.

Kiếm của Liễu Dục Chú vẫn đang giơ ngang.

Trần mù đang thở dốc, trong lúc thở dốc, cả cơ thể của lão đều co rúm lại, quỳ một chân xuống đất.

Lúc này, đám hoàng bì tử con cùng đám Hoàng tiên còn lại đang quần thảo với đạo sĩ ở các vị trí khác, đều phát ra tiếng kêu rên.

Tiếng kêu rên này đau thương không dứt, đồng thời còn toát lên sự thù hằn và không cam tâm đến cực độ.

Trong khóe mắt tôi nhìn thấy bọn chúng đều từ bỏ việc tiếp tục đánh đấu với đạo sĩ, tháo chạy tứ tán.

Tháo chạy một phát thế này, liền giống như quân vỡ trận, bọn chúng lập tức liền rơi vào thế hạ phong, hoàng bì tử con trong nháy mắt liền bị đạo sĩ chém giết tuyệt đại bộ phận, chỉ có đám Hoàng tiên là đa số đều chạy ra ngoài.

Tôi bảo với Liễu Dục Chú một cách đứt quãng, rằng đám hoàng bì tử này đều không được giữ lại, không được để thoát dù chỉ một con.

Liễu Dục Chú lập tức hướng về phía đám đạo sĩ trầm giọng quát lên: “Phóng kim!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận