Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 43: KẺ HẠI EM ĐỀU PHẢI CHẾT



Đường Tiểu Hoa cũng không trốn tránh, tay chùi lên áo, nhỏ giọng giải thích, đại khái vẫn cứ là chuyện nhà họ Đường rất nghèo.

Nhưng chỉ cần cho cô ta một khoản tiền, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót gì, dân quê bọn họ cả đời thật thà, chất phác, đáng tin cậy.

Tôi càng nghe, càng thấy khó chịu! Lại còn thật thà đáng tin cậy!

Cô ta đúng là làm xấu mặt người dân quê!

Cố Khai Dương nhắm mắt lại: “Được, tiền cưới rể tôi chi, cho cô hai mươi vạn!”

“Có điều phải sau một năm nữa, trong thời gian một năm này nếu xảy ra biến cố gì, đừng trách tôi lật mặt.”

Đường Tiểu Hoa vội gật đầu: “Thế tui yên tâm rồi! Giờ tui đi về tìm Tiểu Thiên, nó còn trốn dưới hố mả kìa.”

Đường Tiểu Hoa quay người đi ra ngoài, Cố Khai Dương dưa mắt ra hiệu, lập tức có người làm nhà họ Cố đi theo.

Cố Nhược Lâm khẽ nức nở, nước mắt cứ từng giọt từng giọt, như dây rèm bị đứt, liên tục rớt xuống.

“Thập Lục, chuẩn bị đỡ âm linh, cho đương sự sớm nhập thổ, tránh đêm dài lắm mộng.” Lưu Văn Tam trầm giọng nói.

“La âm bà, Lưu Tiên sinh, phiền hai vị rồi.” Cố Khai Dương giọng khẩn khoản.

Về đến hậu viện, đồ đạc cần thiết đã được chuẩn bị đầy đủ.

Tôi mặc áo khoác da mèo, đeo găng tay tiên xám, chậu nước sạch đặt một bên, khăn mặt vắt bên cạnh, cũng có người làm bê một chậu nước sôi lên.

Lúc này đã hơn ba giờ sáng, còn chưa đầy hai tiếng nữa, là trời sáng.

Cũng chẳng phải trời sáng thì không đỡ âm linh được, mà xác nữ từng hại người như Cố Nhược Tầm, có một số kiêng kỵ, chứ lại đợi đến ngày mai, sợ sẽ có biến cố.

Cố Khai Dương đi đi lại lại trước cổng hậu viện, Cố Nhược Lâm đã ngừng khóc, chỉ có điều mắt cô ta sưng đỏ, thật khiến người ta thương xót.

Vào tầm ba giờ rưỡi, Đường Tiểu Hoa quay lại.

Phía sau cô ta là một người đàn ông cao tầm mét tám! Chỉ nhìn gã một cái, đã khiến tôi sợ giật mình!

Nửa mặt bên trái của gã là vết sẹo bỏng gớm ghiếc, mắt trái bị mù, nửa mặt bên phải đầy vết rỗ.

Tuy thân hình cao to lực lưỡng, nhưng chỉ nhìn vào gương mặt! Không cần nói đến chuyện nghèo hay không! Nếu không có gia tài bạc tỉ, sợ là chẳng kiếm nổi vợ!

Sắc mặt Cố Khai Dương tối sầm, đứng một bên không nói gì. Cố Nhược Lâm cũng bị dọa cho hết hồn, bịt chặt lấy miệng.

“Tiểu Thiên, vị này là La âm bà, là người nhà họ Cố mời đến đỡ âm linh cho tiểu thư Nhược Tầm.” Đường Tiểu Hoa giới thiệu tôi.

Đường Tiểu Thiên gật đầu chào tôi.

Tôi cứ có cảm giác con mắt kia của gã, có một vẻ âm u lạnh lẽo, không biết đang nghĩ gì.

“Sao mày lại mặc bộ quần áo này? Đây không phải là đồ cho người sống mặc.” Cùng lúc này, Lưu Văn Tam nhìn chằm chằm lên người Đường Tiểu Thiên, cau mày lên tiếng.

Giờ tôi cũng mới phản ứng lại, ban nãy chỉ chú ý nhìn mặt của Đường Tiểu Thiên.

Trên người Đường Tiểu Thiên hóa ra mặc bộ áo dài cưới của nam, chỉ có điều đây lại là áo liệm làm bằng giấy, bên trên cũng có khâu chỉ vàng, còn gắn một ít hoa đỏ, cho người ta một cảm giác vô cùng u ám.

Người bình thường, mặc áo liệm làm gì?

Chân gã cũng đi đôi giày cóc mà chỉ người chết mới đi! Mũi to gót bé, cả nửa bàn chân lộ ra ngoài.

“Tôi đến đón vợ về nhà, cô ấy mặc gì, tôi mặc nấy.” Giọng nói Đường Tiểu Thiên rất thanh, hoàn toàn không giống với vẻ ngoài của gã, có vài phần giống với giọng của Đường Tiểu Hoa.

“Tên đặt xong chưa?” Tôi hít sâu một hơi, cũng không để Lưu Văn Tam mở mồm, hỏi thẳng.

Gã Đường Tiểu Thiên này trông rất quái dị, bây giờ thời gian cũng không còn nhiều, nhanh đỡ âm linh rồi đi chôn, tránh đêm dài lắm mộng!

Đường Tiểu Thiên ngoảnh đầu sang nhìn tôi, nhe răng cười: “Đường Kim Khoa, hy vọng nó được đầu thai vào gia đình tốt, đừng có như tôi, số nghèo cả đời, cũng đừng giống mẹ nó, bị người ta bắt nạt.”

Lưu Văn Tam hiểu ý của tôi, không nói thêm gì.

Tôi ra hiệu cho Đường Tiểu Hoa và Đường Tiểu Thiên lùi lại một chút, rồi bước đến trước quan tài.

Khẽ hít một hơi, tôi bám lấy thành đứng vào trong quan tài.

Lúc trước đúng là Cố Nhược Tầm ở trên giường, nhưng giờ cô ta đã vào quan tài, sợ là đồng nghĩa với việc, cô ta muốn đỡ âm linh ở đây.

Không cần thiết phải khiêng ra ngoài, cho phát sinh thêm chuyện.

Nhìn mặt Cố Nhược Tầm ở cự ly gần, dung nhan xinh đẹp, cùng màu đỏ trên môi, đã không còn cho người ta cảm giác sinh động như còn sống, mà ngược lại trắng đến rợn người.

Vết thương trên cổ, cũng rùng rợn như con rết.

Trong quan tài càng ngập tràn một thứ mùi kinh dị, là hỗn hợp của mùi xác thối và mùi máu thối, khiến tôi cảm giác khí lạnh bốc lên từ gan bàn chân!

Tôi cố hết sức ổn định lại tinh thần, hai tay ấn nhẹ lên bụng Cố Nhược Tầm, tôi từ từ lật áo trên bụng cô ta ra.

Phần da bụng lộ ra, không được bôi phấn, hiện lên màu xanh đen, còn nổi lên các vết đốm xác chết.

Cố gắng nhớ lại những gì trước đây mắt thấy tai nghe, tất cả những lời bà nội nói với tôi, cùng nội dung của Âm sinh cửu thuật.

Trong đó đúng là có dạy, nếu gặp phải xác mẫu khó sinh, việc đầu tiên cần làm, chắc chắn không phải mổ bụng lấy thai, mà là thử điều chỉnh ngôi thai!

Xác chết lạnh băng, làn da cũng đã cứng hẳn, tôi đang lần mò ấn ép, thì từ lớp da vốn đã cứng đờ, bất ngờ cảm nhận phía bên dưới có một tia lạnh băng giá hơn, còn cả cử động!

Lập tức, trên trán tôi mồ hôi túa ra từng giọt lớn!

Người chết từ lâu rồi, âm thai làm sao có chuyện cử động được!

Tôi cố nén cảm giác căng thẳng đang dâng lên trong lòng, ấn ép mò đến chỗ âm thai, từ từ xoay nó!

Mấy phút sau, ngôi thai đã bị tôi dịch chuyển một vòng.

Tôi hít sâu một hơi, hắng giọng, hô to: “Sinh hài linh, tránh dương quan!”

Lúc hô lên, cả khu hậu viện dường như đều là những âm thanh này vang vọng.

Bốn giờ sáng, là lúc trời tối nhất trước khi bình minh lên! Mảnh trăng khuyết trên nền trời, lúc này cũng đã biến mất.

Tôi có cảm giác như kim chích sau lưng, vô thức quay đầu lại nhìn một cái, thì phát hiện Đường Tiểu Thiên bất thình lình đứng ngay cạnh quan tài.

Tôi đang ngồi nửa xổm, gã cúi đầu, con mắt lành lặn của gã nhìn chằm chặp vào mặt tôi.

Khoảng cách gần đến mức chỉ để vừa một bàn tay.

Tôi sợ giật thót người, suýt nữa thì đứng cả tim!

“Tôi chỉ xem thôi, La âm bà, anh cứ đỡ âm linh tiếp đi.” Ánh mắt Đường Tiểu Thiên chuyển hướng nhìn vào trong quan tài, thần sắc của gã, lại có thêm chút thương cảm.

Mí mắt tôi giật liên hồi, có điều cái cảm giác kim chích sau lưng ấy cũng không thấy nữa.

Không biết có phải vì có người đứng bên cạnh hay không, mà tôi ngược lại thấy trấn tĩnh hơn mấy phần.

“Thai đủ tháng, đặt hối danh!”

“Mười hai tháng, cống nến hương, đỡ âm linh!”

Gần như là gân cổ, gào lên câu này! Hồi âm vọng vào tai, tôi có cảm giác tai tê tê ngứa ngứa, giọng của tôi, không ngờ lại trở nên u ám chói tai đến thế!

Trong sân vốn không có gió, bất chợt có trận gió vô cùng ma quái nổi lên, kèm theo tiếng u u.

Tôi ấn bụng Cố Nhược Tầm, giọng nói càng lảnh lót âm u, lẩm bẩm: “Cố Nhược Tầm, kiếp này mệnh số của cô đã tận, Đường Tiểu Thiên đồng ý đón cô vào phần mộ nhà họ Đường, âm thai trong bụng cũng đã có tên, yên tâm sinh nở, rồi lên đường đầu thai.”

Không biết có phải là ảo giác không. Thân thể Cố Nhược Tầm, dường như gồng lên, cũng càng cứng đờ hơn.

Tiếng gió, cảm giác như tiếng đàn bà khóc thét bên tai tôi vậy!

Da đầu tôi tê rần, khắp người da gà nổi dày đặc!

Quần cô ta bị tôi cởi ra từ sớm, nhưng đến tận lúc này, cô ta vẫn không có ý định sinh âm thai ra!

Mặt tôi dần biến sắc... Mồ hôi trên trán cũng ngày càng nhiều...

Đúng lúc này, mồm Đường Tiểu Thiên bất chợt lẩm bẩm một câu: “Những kẻ làm hại em, đều sẽ chết từng đứa một, cả nhà chúng ta, sẽ xuống đó đoàn tụ.” Tim tôi đập đánh thịch một cái, Đường Tiểu Thiên nói thế là ý gì?

Nhưng cũng vào lúc này, có một âm thanh dịch đặc khẽ vang lên, tôi cúi đầu nhìn một cái.

Cố Nhược Tầm, hóa ra đã sinh luôn...

Một đứa bé xanh đen, rơi xuống đáy quan tài, trên cổ nó còn quấn dây rốn, đôi mắt nhắm nghiền, đầy tĩnh lặng.

Đường Tiểu Thiên bên cạnh, lại chợt nở một nụ cười.

Chỉ có điều vết sẹo trên mặt gã, đúng là quá ghê rợn, nụ cười cũng càng đáng sợ rợn người hơn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận