Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 259: HỎI THĂM

Lưu Văn Tam vẫn cứ đứng cạnh tôi quan sát, lão bèn nhanh tay nhanh mắt, hai ngón tay thành kẹp, trực tiếp thò luôn vào trong miệng của Hoàng Giang kẹp một cái, viên ngọc trai kia liền bị lấy ra ngoài!

Giây tiếp theo, Hoàng Giang đột ngột vụt mở mắt ra, thân người gã cũng bật ngồi thẳng dậy, há miệng thở dốc, con ngươi mắt gã trợn tròn cả lên, gần như là sắp rớt ra khỏi tròng mắt vậy!

Mọi người đều giật nảy mình, có điều người không chết, tất nhiên là đều hưng phấn khác thường.

Đương nhiên, ánh mặt bọn họ phần nhiều đều là nhìn vào viên ngọc trai trong tay Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam cũng cúi đầu nhìn chằm chằm viên ngọc này, mãi một lúc vẫn không nói gì.

Có người lên trước vỗ lưng cho Hoàng Giang, tôi cũng chú ý đến việc thần sắc của gã đã hồi phục lại không ít, ít nhất cũng đã có sức sống, cũng không còn giống cái kiểu đứng bên bờ vực cái chết như ban nãy nữa.

Gã thì lại sợ hãi nhìn viên ngọc trai trong tay Lưu Văn Tam, sắc mặt tái xanh nay đã hồi phục chút màu máu, nhưng lại trở nên trắng nhợt đi.

“Hoàng Giang, mày suýt nữa thì mất mạng! Viên ngọc trai này mày lôi ở đâu ra thế? Lại còn phải ngậm vào trong miệng? Ngậm ngọc trai vào miệng trước, tự định xác cho mình?” Giọng điệu của Lưu Văn Tam rất khó nghe, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.

Những người còn lại thấy Hoàng Giang đã hồi người lại, rõ ràng cũng đang nhìn hắn đầy dò hỏi.

Trên mặt Hoàng Giang nặn ra một nụ cười trông như sắp khóc, nói: “Ban nãy tôi cũng chẳng nghĩ nhiều như thế... Xem một vòng ở dưới sông xong, chẳng phải không có chuyện gì sao? Đột nhiên nhìn thấy một cái xác nổi há miệng ra, bên trong có một viên ngọc trai như thế này, đây là bảo bối cơ mà, đáng không ít tiền, tôi bèn có chút ý đồ, nên vòng qua đó.... Vốn dĩ chuẩn bị lên bờ rồi, kết quả một phát liền bị đè vào trong đám xác chết, còn chưa kịp phản ứng lại... thì đột nhiên bản thân đã nuốt viên ngọc vào trong mồm rồi...”

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau, đương nhiên có người chửi Hoàng Giang mấy câu, nói gã suýt nữa thì mất mạng vào đó rồi.

Người vớt xác Hà Tiên Thủy bật Lưu Văn Tam đầu tiên lúc ban nãy đó, cũng xin lỗi Lưu Văn Tam một câu.

Đương nhiên, cũng chẳng ai đi nói thêm Hoàng Giang vấn đề gì, chỉ là bảo vẫn có thể xuống sông tiếp như cũ, Hoàng Giang thì đợi ở trên bờ. Gã không được xuống nữa, tránh lại rước họa vào thân, rồi ảnh hưởng khiến bọn họ cũng gặp chuyện.

Cái câu không vớt xác nữa, thì chẳng còn ai nói ra khỏi miệng.

Lúc này bên tai lại nghe thấy tiếng hú còi của xe cấp cứu, Phùng Khuất giờ mới đến bên người tôi, nhỏ giọng bảo hắn đã gọi xe đến rồi, hay là cứ để Hoàng Giang vào viện nghỉ ngơi, như thế chắc sẽ an toàn hơn chút.

Tôi gật đầu cũng kể tình hình cho Lưu Văn Tam. Đương nhiên tôi cũng không né tránh những người khác, những người vớt xác còn lại cũng biểu thị đồng ý.

Hoàng Giang cũng không mở miệng, cúi đầu, cun cút đi.

Cho đến lúc gã bị xe cấp cứu đưa đi xong, Lưu Văn Tam mới lấy ra một mảnh vải, bọc viên ngọc trai kia lại, nói không ai được động chạm linh tinh vào.

Mọi người xuống khỏi bến tàu, khoảng đất trống bên cạnh công trình thi công đã có lều bạt được dựng, đều vào trong nghỉ ngơi.

Đại để là coi chuyện ban nãy như khúc mắc nhỏ, cũng chẳng ai nhắc lại nhiều, đều kể tình hình của mình ở dưới nước.

Cuối cùng tổng kết lại, nếu không phải là Hoàng Giang tự mình gây loạn, thì dưới nước căn bản không có chuyện gì, chỉ là vấn đề lần lượt vớt xác chết lên thôi.

Sắc mặt Lưu Văn Tam dễ nhìn hơn không ít, tôi cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Lúc này gã người vớt xác gần ba mươi tuổi Hà Tiên Thủy kia, lại hướng ánh mắt cháy rực lên người tôi.

Gã tán thưởng nói: “Ban nãy đã nghe lão Lưu liên tục khoe, lão có một thằng con trai nuôi, gan to, bản lĩnh cao, vừa có thể đỡ âm linh cho người ta, lại còn biết điểm trạch xem tướng.”

“Hà Tiên Thủy tôi đúng là được mở rộng tầm mắt, ban nãy nếu không phải cậu nhìn ra trong miệng Hoàng Giang có đồ, sợ là mạng nó cũng mất rồi.”

“Chỉ là không biết, xong chuyện này rồi, mọi người cũng coi như quen biết lẫn nhau, cũng ăn theo nhờ cậu giúp xem chút tướng mặt, điểm tý phong thủy có được hay không?”

“Việc này...”

Tôi mất tự nhiên nhìn sang Lưu Văn Tam.

Cũng chẳng phải là tôi không đồng ý, xem tướng điểm phong thủy đều có nhân quả liên quan, nhỡ mà có chuyện gì, thì sẽ gặp rắc rối.

Tôi mà nhận lời với một người, thì bảy người còn lại ở đây, tôi đều sẽ phải giúp, đây đúng là việc phiền phức mất công không được lòng gì cả.

Lưu Văn Tam thì phẩy phẩy tay, nói: “Đi đi đi! Hà Tiên Thủy mày đừng có thấy Thập Lục da mặt mỏng, mà mở miệng là đòi.”

“Con trai nuôi tao đỡ âm linh một lần, ít cũng phải dăm ba chục vạn, thêm cả xem tướng, lần trước ở chỗ thành phố Thường Bình chúng mày, chỉ mình nó đã kiếm hơn trăm vạn.”

Lập tức, Hà Tiên Thủy liền cười ngượng một phát, nói gã chỉ nói đùa tý thôi.

Những người vớt xác khác vốn cũng định hùa theo, giờ đều không nói gì nữa.

Tim tôi thì đập đánh thịch một cái, đặc biệt là nhớ kỹ lời Lưu Văn Tam nói, Hà Tiên Thủy là người vớt xác ở thành phố Thường Bình!

Đoạn lưu vực sông Dương đó, gã chắc là có biết cái xác nữ bụng chửa kia chứ?!

Lưu Văn Tam cũng hít sâu một hơi.

Nói hôm nay coi như xong rồi, trời lại còn mưa, thì không xuống nước nữa. Đợi ngày mai lại xuống nước xem xem, ngày kia cũng xuống thăm thêm lần nữa.

Tiếp đấy lão lại nhìn sang tôi, hỏi tôi cụ thể ngày thứ ba lúc nào bắt đầu vớt xác?

Tôi trầm ngâm một lát rồi trả lời, nói chỉ cần từ đường và trấn vật xây xong, là ngày thứ ba có thể vớt xác ngay trong ngày, cũng có nghĩa là ngày kia có thể hành động, phải càng nhanh càng tốt, tránh chậm rồi sinh biến.

Lưu Văn Tam gật gật đầu, vốn dĩ chuẩn bị gọi mọi người qua nhà họ Phùng nghỉ ngơi rồi.

Nhưng tôi lại kéo lấy Hà Tiên Thủy, nói tôi muốn hỏi thăm gã một chuyện, hỏi gã có thể nói chuyện riêng với tôi chút không?

Hà Tiên Thủy vô cùng ngạc nhiên, hỏi tôi muốn hỏi thăm chuyện gì?

Lưu Văn Tam vốn dĩ cũng có chút ngờ vực, nhưng rồi đồng tử lão đột nhiên co mạnh lại một phát, dường như là đã đoán ra được điều gì đó.

Kéo lấy những người vớt xác khác đi ra khỏi lều bạt. Chỉ còn lại tôi và Hà Tiên Thủy ở lại bên trong.

Tôi hít sâu một hơi, trực tiếp hỏi luôn, đoạn lưu vực sông Dương chỗ thành phố Thường Bình đó có một cái xác nữ rất dữ, cô ta đang mang bầu, còn có thể lên bờ. Tôi hỏi gã có biết, tình hình cái xác nữ đó là như thế nào không?

Tôi không hỏi gã ở đó có xác nữ này hay không, là bởi vì cảm giác Hà Tiên Thủy chắc là một người hơi có chút láu cá.

Nhỡ mà trong đây có vấn đề gì, sợ là gã sẽ không nói.

Giây tiếp theo, mặt của Hà Tiên Thủy đột ngột biến sắc.

Mí mắt gã giật tưng bừng nhìn tôi, bất chợt nói: “Cậu từng gặp cô ta?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận