Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 706: BA QUỲ CHÍN LẠY, CON TRAI KHẤU ĐẦU

Trong chớp mắt, Viên Hóa Thiệu đã mang chiếc áo dài lót trong mặc lên người, sắc mặt y càng hung ác hơn, thậm chí còn mang một nét cười chế giễu.

“Đạo sĩ nhà họ Liễu, La Thập Lục, còn có bản lĩnh gì, toàn bộ đều lấy hết ra! Chứ nếu không, các ngươi bèn hết cơ hội rồi!”

Viên Hóa Thiệu vụt nhấc tay lên, chỉ ngang về phía tôi và Liễu Dục Chú.

Cùng lúc này, Dương Thanh Sơn cũng hành động rồi.

Thậm chí tôi còn không biết, là Dương Thanh Sơn hành động, hay là Lý Âm Dương nằm ép trên lưng hắn hành động nữa.

Bởi vì cánh tay của Lý Âm Dương, vừa vặn kề bên trên cánh tay của Dương Thanh Sơn, hai người gần như dính sát vào với nhau.

Trong nháy mắt, vù một tiếng động khẽ, từ trong tay áo của Dương Thanh Sơn bắn ra ngoài một mũi tên.

Đồng thời Dương Thanh Sơn mở miệng, tiếng chú pháp lạnh lẽo nhạt nhẽo nhưng đầy sát khí oán hận từ trong miệng hắn phát ra.

“Là Nhật Trực* vong, Tiên mệnh vốn vong, trừ linh đại cát.”

Câu chú pháp đơn giản này dưới sự hỗn hợp của nhiều loại cảm xúc, biến thành một dạng trống rỗng dị thường, phảng phất sẽ kéo người ta vào trong một vực sâu không đáy.

Giây phút chú pháp vang lên, mũi tên kia bèn cắm vào chỗ sau tim của Viên Hóa Thiệu.

Giây trước, Viên Hóa thiệu vẫn còn mặt mày nanh ác cười lớn ngông cuồng, giây sau, nụ cười đó liền hoàn toàn đơ lại.

Y trợn tròn con mắt, trong hai mắt toàn là ngạc nhiên.

“Các ngươi... Làm sao có thể...”

Viên Hóa Thiệu chằm chằm nhìn tôi và Liễu Dục chú, khóe miệng y nhanh chóng có máu tươi rỉ ra.

Trong lời nói cũng toát lên vẻ không thể tin nổi...

Tôi lập tức liền phản ứng lại.

Viên Hóa Thiệu cho rằng là tôi và Liễu Dục Chú ra tay rồi?

Giây tiếp theo, Viên Hóa Thiệu khó nhọc xoay người.

Y nghiêng đầu nhìn lên, mặt đã đối diện với Dương Thanh Sơn, Dương Thanh Sơn từ trên mái nhà nhảy xuống, đem theo cả Lý Âm Dương trên lưng hắn cũng cùng hạ xuống mặt đất trong sân.

“Lý... Lý Âm Dương?! Ngươi... Ngươi là ai?” Máu rỉ ra ở khóe miệng Viên Hóa Thiệu càng nhiều hơn, giọng của y càng mang theo vẻ đau đớn và khản đặc.

“Gặp thầy nói dối biết Âm dương, tự xử chất vàng lập mộ đường. Không theo Tiên Kinh sinh cuồng ngữ, chỉ dựa ý mình tự tán dương.”

“Tiên vong vãng nhật Ngũ quỷ táng, huyết hải thâm thù Ác thi lang. Đã là tôn ti phân đại tiểu, làm sao lão ấu được đồng đường.”

Dương Thanh Sơn vẫn là giọng nói điềm nhiên trộn lẫn với oán hận khắc nghiệt ấy, đoạn này tôi nghe nửa hiểu nửa không, nhưng hình như là đang nói Viên Hóa Thiệu và Lý Âm Dương?

Trong lúc nói, Dương Thanh Sơn đã đi đến trước người Viên Hóa Thiệu.

Viên Hóa Thiệu muốn xê dịch thân người, chạy về phía vị trí cổng khu nhà.

Nhưng y vừa miễn cưỡng cử động một phát, vừa mới quay người, có điều lúc này sau lưng y trúng tân, động tác rõ ràng chậm chạp hơn quá nhiều quá nhiều.

Dương Thanh Sơn đã nhấc tay lên, cánh tay của Lý Âm Dương dường như tuột ra phía trước một chút.

Vừa vặn một tay ông ta thành chưởng đao, lại còn như dao chặt đậu phụ vậy, đâm vào trong bả vai của Viên Hóa Thiệu!

Tiếng kêu la thảm thiết từ trong miệng Viên Hóa Thiệu truyền ra.

Máu tươi lập tức từ trên bả vai y bắn ra ngoài, kỳ dị là, thứ máu tươi này không hề bắn lên trên người Dương Thanh Sơn, mà trên cơ bản đều rắc lên trên xác chết của Lý Âm Dương.

Đau đớn dường như kích thích Viên Hóa Thiệu, mức độ động tác của y rõ ràng trở nên lớn hơn, co giò bèn chạy ra ngoài cổng.

Liễu Dục Chú giơ tay, liền định vung mấy thanh kiếm đồng cuối cùng kia ra.

Nhưng lúc này tầm nhìn của tôi gần như toàn bộ đều nằm trên người Lý Âm Dương ở trên lưng Dương Thanh Sơn.

Đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt chữ Quốc toát ra một vẻ nghiêm trang, xương mày dài mảnh, xương gò má cao vút, nhân trung dài hẹp, cùng với Ấn đường hình tròn lồi lên, lông vũ mịn màu đen ép sát trên má ông ta.

Nhìn vẻ như Dương Thanh Sơn cõng ông ta, nhưng đúng thật chỉ là như thế sao?

“Đừng động thủ.” Tôi vội hét lên, giơ tay bèn chặn Liễu Dục Chú lại.

“Viên Hóa Thiệu đã tính sai rồi, vừa nãy y tưởng rằng chiếc áo này là do y kéo tới, bên trong là hồn của Lý Âm Dương, y có thể có được sự bảo hộ của mệnh số Âm dương, nên mới buông lỏng nhiều thế để trúng chiêu.”

“Y tính sai ba lần, tâm đã bị phá rồi, trúng mũi tên này, thân cũng đã phá rồi.”

“Để sư tổ tôi, báo thù.”

Cho dù tôi không biết Dương Thanh Sơn tìm ra Lý Âm Dương bằng cách nào, lại làm sao tác thành cảnh tượng trước mắt này.

Nhưng kết quả bây giờ thì là Viên Hóa Thiệu trong nháy mắt bị dồn đến đường cùng, đường chết!

Bản thân chúng tôi còn chưa biết làm sao mới có thể thực sự kết liễu được Viên Hóa Thiệu, thậm chí chưa chắc đã có thể tóm được y, y còn có quá nhiều thủ đoạn mà chúng tôi chưa biết.

Nhưng bây giờ thế cục trong nháy mắt đã xoay chuyển lại.

Lý Âm Dương đợi bao nhiêu năm như thế, trả giá bao nhiêu như thế, chính là vì để báo thù.

Nếu không cho ông ta báo thù, hẳn là sẽ còn gây loạn nữa, bây giờ Dương Thanh Sơn đưa ông ta tới, càng khiến lòng tôi trút bỏ được một tảng đá lớn.

Nếu như thế này, chắc là sẽ không cần đối mặt với Lý Âm Dương nữa?

Ác thi vũ hóa sau khi báo thù, thì sẽ thế nào?

Trong lúc tư duy của tôi đang nhanh chóng chuyển động, thì Viên Hóa Thiệu đã loạng choạng chạy đến cạnh cửa, tháo ra phía bên ngoài cổng, nhưng rõ ràng động tác của y đã trở nên vô cùng chậm rồi.

“Tôi bám theo y, có điều sẽ không giết chết y.” Liễu Dục Chú sải bước lên trước bám theo, tôi biết mục đích của gã, gã sợ xảy ra sai sót, đồng thời nhà họ Liễu có một nhân vật quan trọng chết trong tay Viên Hóa Thiệu, Liễu Dục Chú chắc sẽ không cứ thế mà chịu để yên.

Đương nhiên như thế này tôi cũng yên tâm, tránh xuất hiện thêm bất cứ sơ suất nào.

Dương Thanh Sơn không hề cõng theo Lý Âm Dương lập tức rời khỏi sân, mà ngược lại đi sang phía bên kia.

Phần ngực bụng xác chết của Lý Độn Không đã bị ăn mòn trống rỗng.

Một khúc xương sống giữ cho nửa người trên không đổ xuống, nhưng trông lại thê thảm khác thường.

Dương Thanh Sơn cúi đầu, dẫn đến Lý Âm Dương trên lưng hắn cũng cúi đầu xuống.

Bầu không khí trầm mặc đột nhiên tràn ngập cả khu nhà.

Ngoài ra, còn có một cảm giác bi thương vô cùng mãnh liệt thấm đẫm trong sân.

Trên mặt đất không chỉ có xác chết của Lý Độn Không, mà còn cả của những người lúc trước bị Lý Độn Không nhập vong, sau khi Viên Hóa Thiệu đốt ngũ tạng của Lý Độn Không xong, liền toàn bộ đều đau đớn co quắp ngã ra đất.

Những người này kỳ thực vẫn chưa chết...

Lúc này, trong đám người có một đạo sĩ... Đột nhiên run lẩy bẩy bò dậy.

Thảng thốt, tôi cảm giác khuôn mặt ngũ quan của tên đạo sĩ này, lại có vài phần giống với Lý Độn Không?

Tên đạo sĩ đó đứng dậy, hắn rõ ràng vẫn còn có chút hơi cong lưng, giống như chỗ thắt lưng vô cùng đau đớn vậy.

Ngay tiếp đó, những người còn lại đang quỳ dưới đất cũng đều đứng dậy... Động tác của bọn họ chậm chạp như nhau, sắc mặt cũng đau đớn khó chịu như nhau.

Mây đen trên trời chưa từng tan đi, nhưng tiếng sấm sét không còn kịch liệt như trước, ánh chớp dường như cũng đã lặng lại.

Giọt nước mưa to đùng, đột nhiên lộp bộp lộp bộp rơi xuống.

Trong chớp mắt, nước mưa đã thành như rèm ngọc đứt dây, trong sân, đột nhiên vang lên tiếng khóc nghẹn ngào, những tiếng khóc này, đều đến từ những người đã đứng dậy kia...

Bọn họ vừa khóc, đồng thời thân người cũng đang run rẩy, đang giãy giụa, hình như muốn tỉnh táo lại.

“Ương Sát Nam Cương, trước sau gì vẫn là Ương Sát Nam Cương, bị đốt nấu ngũ tạng, tru diệt hồn, mà vẫn còn chút tàn lực...”

Phía bên kia, Trần mù run lẩy bẩy đứng dậy.

Tiếng khóc nức nở kia đột nhiên trở nên lớn hơn rất nhiều, bi thương đến cực điểm.

Màn mưa khiến tầm nhìn người ta mờ mịt, nhưng lúc mờ mịt đến cực điểm, phảng phất lại có một tích tắc rõ nét.

Một gã đàn ông hơn hai mươi tuổi mặc áo dài Đường phục, bả vai thắt lưng đều quấn giấy phù, quỳ trước mặt một người đàn ông trung niên người mặc Đường phục, khuôn mặt chữ Quốc, mặt mày nghiêm nghị khác.

Gã đang cúi người dập đầu lạy.

[Giải thích từ dịch giả]

Nhật Trực: là Can Chi trong ngày. ‘Nhật Trực Nguyệt Phá’ là thuật ngữ trong bói toán, chỉ ngày nhật nguyệt tương xung; trong lịch âm, chỉ ngày xấu, không hợp làm việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận