Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 464: YÊU SÂU ĐẬM

Lưu Văn Tam và Thương Tượng đồng thời dìu lấy hai bên vai trái phải của tôi.

Tôi cũng nhanh chóng đứng dậy, nắm chặt lấy gậy khóc tang, cảnh giác nhìn về vị trí cửa phòng.

Nhưng Miêu Tĩnh không hề đuổi theo ra ngoài.

Thứ bị đóng chặt không chỉ có cửa sổ, mà còn cả cửa phòng.

“Đúng là hung dữ thật.” Lưu Văn Tam rút trảm quỷ đao ở thắt lưng ra, một tay giật lấy món đồ ở trong tay Thương Tượng.

Tôi cũng đã chú ý đến, trong tay Thương Tượng, đang nắm chặt một chiếc la bàn nhái!

Chắc là Thương Tượng khắc xong la bàn, ra ngoài thì vừa vặn nhìn thấy tôi ngã xuống.

Chỉ có điều Thương Tượng lại né ra luôn.

Lưu Văn Tam nhíu mày nói: “Ông né làm gì, la bàn nhái đưa cho Thập Lục, vợ ông quá dữ, nếu không trấn áp thì còn phải chết người, vừa nãy ông không nhìn thấy à? Đầu thằng anh họ vợ ông bị đập cho nở hoa luôn rồi kia kìa.”

Sắc mặt Thương Tượng trắng bệch, anh ta nắm thật chặt la bàn nhái, ánh mắt cũng nhìn về chỗ cửa phòng.

“Chú Văn Tam.” Tôi gọi Lưu Văn Tam một tiếng, cũng lắc lắc đầu.

Trong sân lại lần nữa rơi vào yên tĩnh.

Tôi cũng phát giác ra một chút vấn đề.

Sau khi Thương Tượng ra ngoài, Miêu Tĩnh liền chẳng có động tĩnh gì, giây trước còn phải giết tôi bằng được, bây giờ lại im lặng đến mức không một tiếng động.

Câu nói cuối cùng đó của cô ta, chẳng phải chính là đang ra lệnh cho Thương Tượng đuổi chúng tôi đi sao?

Chấp niệm của xác sống, cuối cùng vẫn mạnh hơn so với oán khí và sát khí của huyết sát.

“La tiên sinh, cứu lấy cô ấy, đừng làm cô ấy bị thương, được không?” Môi Thương Tượng mấp máy, giọng điệu cũng toát ra vẻ van vỉ.

Anh ta giơ tay, đưa la bàn nhái cho tôi.

Cũng vào lúc này, trong phòng vọng ra một câu nói thê lương và như cầu khẩn của Miêu Tĩnh: “Chồng, bảo chúng nó đi đi được không, như thế chúng ta có thể yên ổn sống tiếp, không ai có thể quấy nhiễu chúng ta nữa.”

Thương Tượng cắn chặt môi, gần như cắn đến rỉ máu, thân người anh ta cũng không kiềm chế được mà đang run rẩy.

Tôi không giơ tay ra đỡ lấy la bàn nhái, tư duy trong đầu óc cũng nhanh chóng lướt qua.

Tôi đang suy nghĩ về mức độ khả thi của việc tôi và Lưu Văn Tam cùng động thủ.

Đồng thời cũng lờ mờ có một dự định khác.

Nhưng lúc này Thương Tượng lại hoảng hồn lên, anh ta hỏi tôi tại sao không lấy la bàn nhái nữa?

Tôi chằm chằm nhìn cánh cửa sổ, làm một động tác giơ thẳng bàn tay với Thương Tượng, ra hiệu cho anh ta đừng nói gì.

Tiếp đấy tôi lại trầm giọng mở miệng nói: “Miêu Tĩnh, tôi biết chấp niệm của cô sâu nặng, nhưng con người sống chết có số, cô và Thương Tượng đã không còn cơ hội nữa rồi.”

“Nếu như cô vẫn quyết không chịu đi, chúng tôi chỉ còn cách cưỡng chế trấn áp cô, như thế cô cũng sẽ không còn lành lặn trước mặt Thương Tượng nữa.”

Giọng nói cầu khẩn của Miêu Tĩnh lập tức trở nên hoàn toàn lạnh ngắt: “Mơ mộng hão huyền.”

Tôi tiếp tục nói: “Kiểu xác sống huyết sát chết vẫn không chịu tắt thở như cô, tôi không chỉ gặp qua một người, từng trấn cũng từng giết, xác thanh thi còn hung dữ hơn cô, chúng tôi cũng từng đối phó, cũng thường thường thôi.”

“Cô cứ dữ đi, nhưng như thế cũng sẽ không có khả năng may mắn thoát được nữa.”

“Huống hồ, cô còn mang theo một đứa bé không phải con của Thương Tượng, mà đòi sống cùng anh ta, như thế công bằng không?”

Cùng lúc tôi dứt lời, Miêu Tĩnh cũng không tiếp tục mở miệng nữa, mà ngược lại từ trong phòng vọng ra tiếng gào khóc đầy đau khổ.

Tiếng khóc này không ngừng lả lướt nơi đáy lòng người ta, vô cùng bức bối.

Sắc mặt Thương Tượng ngày càng trắng bệch ra, thân người anh ta liên tục run rẩy, đôi môi mấp máy, hình như đang nói sao có thể thế được.

Tôi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Cơ hội không phải là tôi cho cô, mà còn phải xem mệnh số có cho cô cơ hội hay không, nếu như anh họ cô chưa chết, thì cô còn chưa gây ra tội lớn, để bọn tôi cứu mạng hắn ta, rồi sẽ đưa hắn ra trừng trị trước pháp luật.”

“Tôi có thể đỡ âm linh cho cô, đứa bé đó để cho người nhà anh họ cô thờ cúng, còn về cô sau khi tắt thở xong, tôi sẽ thay cô tìm một phần mộ, để cô yên ổn hạ táng đầu thai, cũng có thể khiến phong thủy phần mộ của cô phù hộ cho Thương Tượng.”

“Cô yêu anh ta sâu đậm không phải giả, nhưng cô cũng có lỗi với anh ta, chấp niệm của cô sâu nặng, nhưng cũng ích kỷ, đừng đã sai rồi lại sai thêm nữa!” Tôi nói cực nhanh, cũng cực kỳ ác liệt.

Đầu mày của Lưu Văn Tam thì ngày càng nhíu chặt.

Trong lúc tôi ngừng lại, lão nói: “Thập Lục, mày cứ phí lời với nó làm gì, huyết sát có thể nói thông đạo lý được sao?”

Rồi lão liền định đi thẳng về phía gian phòng.

Nhưng, cửa sổ đột ngột mở ra.

Một bóng người bị ném mạnh ra ngoài.

Rầm một phát rơi xuống dưới đất trước mặt tôi và Lưu Văn Tam.

Người này chẳng phải chính là Miêu Kinh Luân sao?!

Đầu gã toàn là máu, còn có thể nhìn thấy vết thương và mảnh xương trên đầu, vẫn đang co giật, vết thương ở vị trí cổ gã rất sâu, không phát ra tiếng, chắc là cổ họng bị bóp vỡ rồi.

Gã vẫn còn động đậy được, liền khiến tôi rất mừng.

Càng khiến tôi kích động hơn nữa, là cách làm của cô ả Miêu Tĩnh này!

Tôi kỳ thực cũng chỉ mang tâm thế thử xem sao. Nhưng không ngờ, cô ta đúng thật vẫn còn một chút lý trí.

Tôi lập tức liền rút điện thoại ra gọi 120.

Giây tiếp theo, Miêu Tĩnh lại bất thình lình nói một câu: “Các người đều đi đi, để chồng tôi vào phòng.”

Mặt Lưu Văn Tam ngay lập tức liền biến sắc.

Lão rõ ràng mang vẻ mặt đừng có hòng, cũng định mở miệng.

Tôi liền đưa tay lên ngắt lời lão, hơi nheo mắt lại, tư duy cũng nhanh chóng xẹt qua.

Lúc Miêu Kinh Luân bị ném ra xong thì cửa sổ đã liền bị đóng lại ngay, cũng chẳng nhìn thấy được thần thái của Miêu Tĩnh lúc này.

Có điều tôi có thể suy đoán, xác suất lớn là Miêu Tĩnh sẽ không giết Thương Tượng.

Chỉ là việc để cô ta tự nguyện tắt thở, khả năng cũng rất nhỏ.

Cô ta đưa Miêu Kinh Luân ra ngoài, sợ rằng cũng chỉ là muốn cho mình có một con đường lùi.

Tôi bây giờ đang suy nghĩ, có nên trực tiếp động thủ luôn hay không.

Như thế này trấn áp xong Miêu Tĩnh, cũng có cơ hội bình an tiễn cô ta đi.

Sẽ không phải giống như lúc trước, Miêu Kinh Luân mất mạng, cũng chỉ có thể cưỡng chế trấn chết Miêu Tĩnh.

Nhưng đúng vào lúc này, Thương Tượng lại đột ngột mở miệng, giọng anh ta khàn khàn, nói một câu: “La tiên sinh, Lưu tiên sinh, hai người đi trước đi.”

Câu nói này khiến tôi chau mày lại.

Có điều giây tiếp theo, tôi lại phát hiện ánh mắt Thương Tượng có chỗ không bình thường, ánh mắt anh ta dường như đang nhìn la bàn nhái, vẻ mặt rõ ràng là thái độ dò hỏi.

Tôi nhìn một cái là hiểu ý anh ta.

Mò lấy Định la bàn ra, tiếp đấy tôi lại đem Định la bàn đặt lên trên đỉnh đầu mình, cũng chỉ một phát như thế rồi tôi liền lấy ngay xuống, đồng thời gật gật đầu với Thương Tượng.

Tiếp đó, Thương Tượng lại quát lên một câu: “Các người còn không đi à, để tôi phải đuổi các người đi sao?!”

Đồng thời anh ta cũng đút la bàn nhái vào trong túi.

“Chú Văn Tam, chúng ta đi.” Tôi trầm giọng nói.

Giọng của tôi cố ý nhấn rất mạnh.

Lưu Văn Tam cũng chẳng đần, lão thậm chí còn thêm dầu vào lửa bằng cách cười khẩy mấy tiếng, rồi mới đi ra phía ngoài cổng.

Lúc Thương Tượng đi về phía gian phòng, thần sắc rõ ràng còn kèm chút đau thương.

Hai người chúng tôi ra khỏi cổng, cũng đồng thời khiêng Miêu Kinh Luân ra ngoài.

Khóe mắt liếc thấy Thương Tượng đã vào trong nhà.

Ngoài cổng, ánh trăng thê lương.

Phùng Khuất nhanh chóng xuống xe, kinh ngạc nhìn Miêu Kinh Luân, hỏi chúng tôi tại sao lại để thành thế này? Thương Tượng đâu?

Tôi làm một động tác suỵt.

Chung quy chúng tôi cũng chẳng rời đi, nên liền đợi ở đây.

Chẳng mấy chốc, xe cứu thương đã tới, tôi ra hiệu bảo Phùng Khuất đưa người đi, hơn nữa còn bảo hắn báo cảnh sát, cùng với việc giữ mạng sống cho Miêu Kinh Luân cũng cần khống chế gã, còn về nguyên nhân trong đó, tôi cũng nói đơn giản mấy câu.

Phùng Khuất biểu thị đã hiểu, việc này cũng đã đủ để báo án bắt người rồi.

Sau khi Phùng Khuất theo xe cứu thương rời đi xong, bên ngoài cổng chỉ còn lại tôi và Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam rút ra mấy điếu thuốc, cứ liên tục nhìn cổng nhà.

Lão nhíu mày nói nhỏ: “Thập Lục, liệu mày có hơi bị mạo hiểm quá không?”

“Có đáng tin không? Đợi chút nữa mà cái mạng của Thương Tượng cũng tèo, là thành một đôi uyên ương số khổ luôn.”

Tôi đang định mở miệng, nói suy đoán và dự định của tôi ra.

Thì cũng vào lúc này, trong khu nhà đột ngột vọng ra một tiếng hét thảm thiết, và còn cả tiếng khóc của trẻ sơ sinh.

Mặt tôi lập tức biến sắc.

Giờ còn chưa đỡ âm linh, tại sao có thể sinh nở được?

Cô ả Miêu Tĩnh này làm cái gì vậy?!

Lẽ nào, là tôi tính sai rồi?!



[Tác giả có lời muốn nói]

Lão La thực hiện lời hứa, bốn chương hôm nay dâng lên!

Donate và ủng hộ của bạn đọc, giúp chúng ta một phát nổi bật trên bảng lượng fan!

Thần thông của chư vị cũng giúp điểm đánh giá của Ngụy Văn đạt 9.7 rồi! Giúp truyện có cơ hội được xuất hiện trên nền tảng nhiều hơn nữa.

Lưu Văn Tam đã uống hai chai rượu trắng lâu năm, ngao sói cũng chén hai cây cá ngừ, Trần mù cũng đã được hút xì gà!

Hôm nay cũng vẫn thế, chỉ cần số lượng fan donate vượt qua 3000 người, lão La liền bạo thêm một chương.

Bạo chương không câu chữ, lão La quên ăn quên ngủ điên cuồng gõ phím~ing! (*^o^)人(^o^*)
Bạn cần đăng nhập để bình luận