Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 915: SONG HUNG THỦY, HUYỆT CẮT CƯỚC, PHẢN KHIÊU THỦY

Liễu Dục Chú, Thẩm Kế, Khương Manh cũng đều đã từ trên chiếc xe phía trước bước xuống.

Ngoài Khương Manh sắc mặt hơi hơi tái nhợt ra, Liễu Dục Chú và Thẩm Kế sắc mặt đều bình thản, không có tý chút gợn sóng nào.

Sau khi Trần mù và Lưu Văn Tam cũng xuống xe xong, Phùng Bảo và Phùng Quân cho xe lùi ra sau, chiếc xe phía trước kia cũng lùi lại không ít, không tiếp tục đỗ ở cạnh sông nữa.

Chúng tôi tổng cộng sáu người đứng bên bờ sông, Lưu Văn Tam thì ngồi xổm xuống, giơ tay thò xuống dưới nước lần mò.

Tôi nhìn vọng sang bờ bên kia sông, hàng người đứng quay lưng về phía mặt sông mà giây trước còn nhìn thấy đó, hiện giờ đã biến mất không còn nữa.

Vừa nãy là giờ Đại âm, vào giờ chính Ngọ có thể nhìn thấy một số thứ mà bình thường không nhìn thấy được.

Lúc này mây đen đầy trời, bầu trời ngày càng tối tăm, rõ ràng vừa đến giữa trưa, mà giống như đã vào đêm vậy.

Tiếng sấm vốn dĩ rền rĩ không dứt, đột nhiên trở thành từng đợt sét nổ ầm trên tầng mây, dưới mặt đất thì càng là cuồng phong gào thét, giống như mưa bão có thể trút xuống bất cứ lúc nào vậy!

“Không bắc được cầu, qua con sông này, phải dùng thuyền.” Liễu Dục Chú giơ tay lên chỉ chỉ về phía bên phải, chỗ không xa có một bến đò nho nhỏ, ở đó còn có hai chiếc thuyền.

“Thời tiết này nhìn thế nào, kiểu gì cũng quái dị lắm, cũng chẳng biết cái thằng già đấy có giở trò quỷ gì không.” Lưu Văn Tam đột nhiên nói.

Tôi trầm mặc mấy giây, hơi nheo mắt lại trả lời: “Chỗ phong thủy đặc thù, thiên tượng có đặc thù cũng chỉ là ở một số khoảng thời gian nào đó, Trương Nhĩ không có bản lĩnh dùng phong thủy động đến thiên tượng, cơn mưa này trút xuống chính là vận thế của lão, mệnh số của chúng ta, trốn cũng không có ý nghĩa.”

“Tránh né một lần, lần thứ hai liền sẽ có phản ứng khác.” Tôi ngừng lại một chút, tiếp tục nói.

Lưu Văn Tam đứng dậy, vuốt cái đầu trọc một phát, lão trợn mắt nhìn cái thôn phía đối diện, nói: “Chú Văn Tam mày không phải là hèn định chạy, chỉ là xem xem, để tâm thêm chút.” Tôi đang không biết nên tiếp lời câu này của Lưu Văn Tam thế nào, thì Thẩm Kế đột nhiên mở miệng nói: “Kim xoay chuyển động không ngừng, muốn qua con sông này cũng không dễ dàng gì, đây là một con sông Phản khiêu thủy, La Thập Lục, anh không nhìn ra à?”

Câu này của Thẩm Kế vừa hay nói vào điểm mấu chốt, cũng phá vỡ bầu không khí hơi có chút lúng túng giữa tôi và Lưu Văn Tam.

Từ lúc nãy khi xe đỗ ở đây, tôi đã liên tục nhìn quả núi và thôn làng ở phía đối diện, đúng thật là còn chưa nhìn kỹ dòng nước.

Đương nhiên là tôi biết, dưới nước chết không ít người, hơn nữa những người đó chắc chắn có một bộ phận tương đối là do Trương Nhĩ dùng thủ đoạn đặc thù hại chết, chúng tôi muốn qua sông, đích thực không thể nhẹ nhàng nổi.

Bây giờ nhìn kỹ xuống, dòng sông này từ hướng Tây bắc tới, chảy qua phía trước thôn.

Thôn làng này lại ở trước cổng núi, vừa vặn ở chỗ huyệt nguồn xây nhà lập huyệt.

Nước sông sau khi tới vị trí phía trước huyệt, lại đột ngột rẽ gấp, đi hướng về phía Đông bắc.

Liền giống như đem nguyên cả thôn bao vây vòng quanh một đoạn trước huyệt.

Nếu nhìn sơ qua, có núi có sông, dạng đồng cốt không biết nghề, chắc chắn sẽ nói có núi có sông, là Minh đường Tụ thủy, nhưng trên thực tế Tụ thủy lẽ ra là nước chầm chậm chảy qua, hơn nữa là bao vây tròn trịa, chứ quyết không phải là quặt gấp rồi đi.

Thế đi hiện giờ của con sông này, đúng như những gì Thẩm Kế nói, gọi là Phản khiêu thủy! Là nước đại hung!

Nếu xây nhà trạch ở chỗ này, thì trong nhà sẽ xuất hiện chuyện sinh ly tử biệt! Kiện cáo không dứt, mạng người trộm cắp không thôi!

“Đích thực là Phản khiêu thủy không sai.” Tôi hít sâu một hơi, trả lời.

Thẩm Kế nhíu mày, chằm chằm quan sát tỉ mỉ Dương Công Bàn, tiếp đấy lại ngẩng đầu nhìn nhìn phía đối diện, lắc đầu nói: “Trong nơi nước cực hung, xây thôn làng, chính là hại người toàn thôn, bây giờ trong thôn không có người sinh sống, lão xây nhà trạch quy mô lớn, vốn lẽ ra chính là xây cho bản thân lão, nhưng lão lại xây dựng một thôn làng ở nơi cực hung, tự mình hại mình?”

Phùng Bảo và Phùng Quân đưa mắt nhìn nhau, Trần mù đột nhiên nói: “Đừng xem thường Trương Nhĩ, nó chỉ làm lợi cho bản thân.”

Tôi vô cùng đồng tình gật gật đầu, nói: “Đi qua xem xét tỉ mỉ mới biết được hàm nghĩa của việc lão thiết kế phong thủy này, bây giờ khoảng cách tương đối xa, không nhìn ra được bố trí trong thôn.”

“Chú Văn Tam...” Tôi vẫn chưa dứt lời, định bảo Lưu Văn Tam đi lôi thuyền một chút, đưa chúng tôi qua sông trước.

Lúc tôi ngoảnh đầu qua mới phát hiện, Lưu Văn Tam đã đi đến vị trí chỗ bến đò nhỏ giáp mạn phía tây đó, đang tháo dây thừng trên thuyền rồi.

Tầm nhìn của tôi vượt qua Lưu Văn Tam, vừa vặn nhìn thấy hướng Tây bắc, chính là chỗ bắt nguồn của con sông này.

Ngay lập tức, mặt tôi lại hơi biến sắc, lẩm bẩm nói: “Cắt cước thủy?”

Cắt cước thủy là dòng nước chảy gấp tới, gần sát với chân núi, giống như một con dao sắc nhọn cắt qua chân núi vậy.

Nước ở trước huyệt của cái thôn này, hóa ra là hình thành bố cục hung dữ Cắt cước thủy này trước, tiếp đấy lại thành cực hung Phản khiêu thủy, thế này chính là hung lại thêm hung.

Cái hung của Cắt cước thủy sẽ khiến gia cảnh bần hàn, có dấu hiệu tuyệt diệt, dễ chiêu họa huyết quang!

Song hung hỗn hợp, sự bất bình thường ắt có yêu!

Trương Nhĩ, rốt cục muốn làm gì?

Tôi chằm chằm nhìn về hướng đó hồi lâu, Thẩm Kế cũng đã đến bên cạnh tôi.

Thần sắc cô ta toát ra vẻ nghiêm trọng, cúi đầu nhìn nhìn Dương Công Bàn, rồi lại nhìn nhìn vị trí Cắt cước thủy.

Có điều chúng tôi không hề tiếp tục nói chuyện nữa.

Lúc này không nhìn thấy trong thôn, không biết Trương Nhĩ rốt cục xây nhà trạch gì, lão chắc chắn sẽ không hại mình, vậy nhà trạch này nhất định sẽ cùng với thứ nước song hung này đạt thành cùng một dạng biến hóa.

Trong lòng tôi cũng dâng lên một cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt, rất muốn biết Trương Nhĩ rốt cục đã xây dựng một thiết kế và bố cục như thế nào đối với phong thủy ở đây.

Đất dữ, sẽ biến thành đất lành?
Bạn cần đăng nhập để bình luận