Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 897: CHỒNG CỦA CÔ TA

Giây phút liên tưởng đến đây, tôi lại càng nghĩ đến một khả năng đáng sợ!

Bởi vì Đuôi Thiên Cẩu sát có Thần tọa, là đại kỵ trong ngày cưới hỏi, chủ sát phạt.

Lúc trước tôi thấy con gái Tưởng Bàn mặc áo cưới, kỳ thực không hề nghĩ sâu thêm quá nhiều, chỉ cảm thấy khả năng là cô ta vì bị làm nhục, trong lòng đau khổ do đánh mất thứ quan trọng nhất của đời con gái, vậy nên mới mặc áo cưới tự sát.

Nhưng bây giờ phối hợp với xác chết chó này, liền hoàn toàn không phải như thế nữa.

Nêu cô ta tự vẫn, thì đáy sông sẽ không trùng hợp có xác chó như thế, hơn nữa phương vị đó lại còn vừa vặn đúng vào vị trí Thiên Cẩu Sát.

Nhất định là có người đã chuẩn bị từ trước, đem cái xác chó đó đặt ở đây, như thế này, việc nhảy sông của con gái Tưởng Bàn bèn là bị người ta sắp đặt sẵn rồi.

Mặc áo cưới nhảy sông, thì không phải nhảy sông nữa... Mà là cưới hỏi!

Thiên Cẩu Sát có xác chó, là vì để cô ta thành sát!

Đây không phải là tự vẫn, mà là một vụ toan tính mưu sát, cũng chẳng trách những năm nay người vớt xác đều không cách gì vớt cô ta lên được.

Cô ta không những bản thân bị gài bẫy thành Sát phụ Chư sát, mà bản lĩnh nhập vong còn mạnh đến khiến người ta phát hãi.

Huống hồ ở dưới đáy sông này, còn có “chồng” của cô ta nữa kìa!

Tất cả người vớt xác bị trúng vong, đều là bởi vì cô ta, vong dữ Sát phụ Chư sát này!

Bọn họ sở dĩ bị phân thây, sợ rằng chính là bởi...

Tư duy của tôi đột ngột khựng lại, trong đầu óc hiện lên hình ảnh con vua quỷ nước lông đã rụng sạch sẽ đó...

Năm đó tên Âm dương tiên sinh ám hại Tưởng Bàn đó rốt cụ có thù oán gì với Tưởng Bàn?

Mà lại xuống tay độc ác đến thế, dùng mưu đồ độc địa đáng sợ thế này mưu hại con gái của Tưởng Bàn, còn phối gả cho vua quỷ nước?

Thế này là quyết tâm khiến cô ta vĩnh viễn không được lên bờ, khiến Tưởng Bàn vĩnh viễn dày vò đau khổ.

Nhất thời, tư duy quá mức hỗn loạn khiến đầu óc tôi cảm thấy đau nhức từng cơn.

Tôi lắc lắc mạnh đầu, nỗ lực ép bản thân tỉnh táo lại, cưỡng chế nén những suy nghĩ đó xuống.

Hoặc là do vừa nãy thời gian tôi suy nghĩ quá dài, cộng thêm vấn đề về động tác thần thái của tôi, nên khi tôi ngẩng đầu lên, mới chú ý thấy tất cả người vớt xác đều đang bất an nhìn tôi.

Đầu mày Lưu Văn Tam cũng nhíu chặt lại, ánh mắt ánh lên vài phần kinh ngạc và dò hỏi.

Tôi không dùng ngôn ngữ môi giải thích, mà bơi lùi ra phía sau, đi tiếp cận một người vớt xác bị trúng vong khác.

Trong thời gian này, cho dù tôi có thể nén tư duy xuống, nhưng cũng không đè nén nổi thần sắc của mình nữa.

Hơn nữa cái xác nữ trên lưng dường như đang liên tục phả hơi bên tai tôi, dòng chảy khiến cho tai tôi tê tê ngứa ngứa, cho dù là tôi dùng một tay đẩy đầu của cô ta ra, vẫn cứ có từng đợt từng đợt cảm giác va chạm lạnh lẽo từ sau tai tôi truyền lại.

Thứ cảm giác va chạm này giống như có một con mèo rừng phát cuồng, đang dùng bàn chân lông lá cào cấu lên tim gan tôi, khiến tôi có một thứ cảm giác kích động không đè nén nổi, muốn hất bỏ cái xác nữ ở sau lưng tôi xuống.

Tôi chỉ có thể rụt cánh tay đang đẩy cái đầu của xác nữ về, tạm thời không quản cái xác nữ nữa, nín thở tập trung tinh thần, vứt bỏ tạp niệm, dốc toàn lực đi gọi tỉnh những người vớt xác kia.

Thời gian phảng phất trôi qua rất chậm, động tác của tôi giống như đều trở nên chậm chạp hơn rất nhiều, nhưng tôi biết, đó chỉ là cảm giác mà thôi, đây là áp lực tâm lý hình thành sau khi tôi nhìn ra được nguyên nhân cái chết của con gái Tưởng Bàn, cùng với mối quan hệ của cô ta và con vua quỷ nước...

Chúng tôi cho dù có lên trên thuyền, cũng rất khó có thể ra ngoài được.

Khu vực trung tâm Hồng Hà, đám quỷ nước còn lại không thể vào trong, xác suất lớn là do con vua quỷ nước ở đây.

Tôi muốn đem xác chết đi, có thể nói là khó như lên trời, bọn chúng đã hoàn toàn phong tỏa vùng nước sông bên ngoài khu trung tâm rồi.

Lại qua hơn mười phút, tôi cuối cùng đã hoàn toàn “gọi tỉnh” tất cả người vớt xác bị trúng vong.

Lưu Văn Tam đánh một động tác tay, ra hiệu cho chúng tôi lên trên trước đã.

Chỉ có điều tôi chú ý đến, ánh mắt của lão cứ lúc lại liếc qua chỗ tảng đá lớn nhất ở trong đám đá loạn dưới đáy sông đó một phát.

Kỳ thực trong lúc tôi đang gọi tỉnh đám người vớt xác, cũng nhìn tận mấy lần.

Bây giờ căn bản không biết con quỷ nước già và con vua quỷ nước đã đánh đấu đến mức độ nào rồi, bọn chúng chắc chắn còn chưa phân thắng bại, chứ nếu không khẳng định sẽ có một con ra ngoài...

Trong lòng tôi càng dâng lên vài phần bức bối, con quỷ nước già này mà xảy ra chuyện gì, thì tôi rất có chấp nhận được, sợ rằng Lưu Văn Tam cũng sẽ đau lòng.

Chỉ là hiện giờ rõ ràng không phải lúc dây dưa ở dưới nước, chúng tôi cho dù rất khó lên bờ, thì cũng phải liều một phen, ở dưới nước đợi dưỡng khí tiêu hao sạch, thì đều chẳng cần quỷ nước tới giết, tự bản thân chúng tôi cũng đã chết đuối rồi.

Dùng sức hít một hơi dưỡng khí, tôi bắt đầu bơi lên trên, mấy người Lưu Văn Tam thì phối hợp với tôi bơi lên phía trên, trong quá trình này, không xuất hiện bất cứ việc ngoài ý muốn nào.

Chúng tôi dễ dàng lên trên mặt nước, hơn nữa còn dễ dàng lên thuyền, tôi cõng cái xác nữ đó lên cùng một chiếc thuyền với Thẩm Kế.

Chiếc thuyền này là chiếc thuyền lúc trước của Thẩm Kế và Lưu Văn Tam, bây giờ Lưu Văn Tam đã qua Vong tử vị, cũng chính là chiếc thuyền của tôi lúc trước rồi.

Sau khi rời khỏi nước xong, mọi người đều thở dốc nặng nhọc, gần như đều có chút kiệt sức.

Tôi cũng cảm thấy từng đợt cảm giác mệt mỏi ào tới.

Tôi đem cái xác nữ đặt nằm thẳng trên thuyền, dưới ánh sáng chiếu rọi của trăng máu, chiếc áo cưới màu đỏ tươi không ngừng rỉ nước ra ngoài, cái thứ cảm giác đó bèn giống như đang rỉ máu vậy...

Trên khuôn mặt trắng bệch của cái xác nữ, đôi môi đào vốn đã thất sắc, giờ này dần bắt đầu trở nên hồng hào, trong nháy mắt, lại đã thành đỏ tươi như máu!

Đầu của cô ta, thì càng ngoảnh sang một hướng một cách kỳ dị, một đôi con mắt người chết to mà vô hồn, đang đờ đẫn nhìn bầu trời không bên hướng đó.

Tôi vội vàng thu ánh nhìn từ trên người cái xác nữ về, ngửa mặt lên nhìn trời, trên bầu trời đêm ngoài một vầng trăng tròn màu máu, còn có sao sáng lấp lánh.

Cúi đầu lại đối chiếu với tầm nhìn của cái xác nữ một chút, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn trời, đáy mắt đột ngột cay xè từng đợt, tôi lại cũng chẳng biết là do nước sông trên đầu tóc chưa từng khô thuận theo trán chảy vào tròng mắt, hay là do mồ rịn ra trên trán lăn vào trong mắt nữa...

Bởi vì, phương hướng mà cái xác nữ này nhìn, hóa ra là vị trí sao Thái Bạch.

Đuôi Thiên cẩu sát có Thần tọa, nếu Sát phụ nhìn hung vị Thái Bạch, thì hóa sát hành hung.

Lúc trước cái xác nữ này mới chỉ là tác quái, còn giờ này cô ta đã định hóa sát rồi...

Giây phút tôi nghĩ đến đây, trong lòng kinh hãi, đồng thời sẵng giọng quát lên: “Dương Công Bàn, ép mặt cô ta! Nhanh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận