Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 821: VIÊN THỊ ÂM DƯƠNG THUẬT

Trên bề mặt nhìn như sáu mươi bốn quẻ là phong thủy, nó là Tiên thiên bát quẻ và Hậu thiên bát quẻ chồng lên nhau, hình thành sáu mươi bốn quẻ!

Nhưng nói một cách nghiêm túc, thì nó không phải là phong thủy đơn thuần.

Bởi vì sáu mươi bốn quẻ diễn biến sinh ra mỗi một dạng biến hóa của Tiên thiên bát quẻ và Hậu thiên bát quẻ, ngự trị bên trên mười sáu quẻ, có thể nói khoa trương một chút là, thậm chí có thể suy diễn vạn vật.

Trong Địa tướng Kham dư, sáu mươi bốn quẻ không nằm trong phạm trù Âm thuật, mà được ghi chép trong Dương toán.

Tôi có thể xem hiểu cũng là bởi vì vậy, hơn nữa từ khi tôi lấy được Kim toán bàn, học được Địa tướng Kham dư đến nay, tôi không chỉ một lần bói quẻ, mà còn nhiều lần thoát chết trong gang tấc, hoặc là lướt qua cái chết.

Rất nhanh tôi liền xác định, sáu mươi bốn quẻ ở đây hoàn toàn được sắp xếp theo thứ tự bình thường, chứ không hề bị đảo lộn.

Chỗ có mảnh rách của áo máu đó, tướng quẻ là Càn Vi Thiên, Càn là quẻ Dương, càng là quẻ Sinh cơ, thể hiện rõ sự sinh ra và phát triển của vạn vật trong trời đất.

Trương Nhĩ chỉ có thể xem hiểu Tiên thiên bát quẻ và Hậu thiên bát quẻ, chắc chắn là muốn bóc tách sáu mươi bốn quẻ ra để tìm con đường Sinh cơ.

Nhưng lão đã sai từ trên bản chất rồi...

Bởi vì đây là phạm trù Dương thuật trong Âm dương thuật, không còn là Âm thuật nữa, trong sáu mươi bốn quẻ này, không hề có con đường Sinh cơ! Tôi có thể khẳng định, con đường chính xác ở trong đây, chắc là tập tính cả một đời của Viên Hóa Thiệu, thậm chí là tướng quẻ của cả đời y!

Điểm này, Viên Hóa Thiệu không cách gì cố ý thay đổi được, đặc biệt là loại người như y, chắc là giờ giờ phút phút đều cho rằng đường đi của bản thân vô cùng chính xác, y cũng sẽ không thay đổi, từ trên bất cứ chi tiết nào đều có thể thể hiện.

Đến bao gồm cả lúc đối phó với chúng tôi, rõ ràng y không ở sân nhà nơi thích hợp cho mình nhất, rõ ràng ở thế yếu, mà y đều không có nửa phần lùi bước, ngược lại cứ thế một mình đối kháng với tất cả chúng tôi!

Tôi không có sinh thần bát tự, không bói nổi quẻ của Viên Hóa Thiệu, nhưng phân tích tỉ mỉ con người của y, lại có thể phân tích ra được một số khả năng...

Thu Dương Công Bàn lại cất vào trong túi, tôi đứng dậy, ánh mắt nhìn mấy viên gạch lát ở phía trên đầu nhất kia, sải bước đi lên trên một viên trong số đó.

Giây phút đặt chân xuống, tôi gần như quên cả hít thở, giây tiếp theo hai chân chạm đất, ngoài việc tim đập điên cuồng, thì đã là mừng rỡ từng đợt.

Viên gạch lát mà tôi đặt chân này, là thượng Tốn hạ Càn, là tướng quẻ Phong thiên Tiểu súc!

Bởi vì hàm ý cuối cùng mà quẻ này dự báo chính là, nếu kiên cường tin tưởng mà nhẫn nại, không sợ chướng ngại trong ngoài, có nghị lực thì có thể đạt được tất cả!

Trong khu ngoài rìa, chỉ có một quẻ này có thể sát với cách hành sự cả đời của Viên Hóa Thiệu, Âm dương thuật mà y học tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa bao nhiêu thủ đoạn bàng môn tả đạo mà y biết, cũng là do y dốc hết công sức cướp đoạt về, trong niềm tin của y, nhất định cảm thấy tất cả mọi thứ đều là tôi luyện!

Quả nhiên, những gì tôi phân tích không hề sai, bước đi này đặt đúng chỗ rồi.

Định thần lại, tôi tiếp tục nhìn sang tướng quẻ phía sau, bắt đầu từng bước phân tích.

Thời gian nhoáng cái đã qua, tôi cũng chẳng biết đã qua bao lâu, khó tránh khỏi cảm thấy miệng mồm khô khốc, cảm giác nhớp dính trên người cũng ngày càng khó chịu, dầu mỡ sau khi đông cứng, động một cái đều căng hết cả da.

Có điều tinh thần của tôi lại hưng phấn cao độ.

Đêm đen bị ánh sáng bình minh xé rách, tôi mới hạ bước chân thứ hai.

Bước đi này, tôi đi vào Thiên Trạch Lữ!

Hơn nữa tôi không ngừng lại, lập tức liền sải bước thứ ba vào Sơn Hỏa Bôn, bước thứ tư vào Lôi Thủy Giải...

Tôi tổng cộng đi ra ngoài tám bước, ngoài bước thứ nhất có dừng lại, tiếp sau đều không ngừng nghỉ chút nào, sau khi bước xong tám bước, bước thứ chín tôi bèn đi qua phạm vi gạch lát của sáu mươi bốn quẻ!

Ngoảnh đầu lại, trong lòng tôi càng cực kỳ vui sướng.

Càng đặc biệt hơn là thứ tâm cảnh của tôi vừa nãy, bước thứ hai cũng không sai, tôi liền hoàn toàn xác định được suy nghĩ của mình, Viên Hóa Thiệu tự phụ, tự tin, tự mãn đến cực điểm, dùng dạng tâm thái này của y, bước chính xác viên gạch lát trong sáu mươi bốn quẻ này!

Ngoài ra, tôi triệt để không thèm đếm xỉa đến nguy hiểm, có mệnh số bảo hộ, cho dù là tôi bị thương cũng chắc chắn không mất mạng được.

Lúc này đi qua khỏi con đường này, tôi đột nhiên cũng cảm giác, Viên Hóa Thiệu hình như cũng chỉ đến thế mà thôi?

Tâm của y sai rồi, đường mà y đi, kỳ thực cũng là sai rồi, Âm dương thuật của y tuy cao siêu, nhưng nếu không phải là thuật pháp do y cướp đoạt về, thì là kinh nghiệm do y nghiên cứu ngày này qua tháng khác mà có được, lúc đối mặt với y, tôi vẫn không có năng lực đánh trả, nhưng nếu cho tôi thêm thời gian vài năm, y cho dù là còn sống, e rằng cũng không cần phải sợ.

Với tư cách là Âm dương tiên sinh, y lại không có mệnh số bảo hộ, còn muốn lấy được từ chỗ Lý Âm Dương, việc này đã là đi trên con đường hẹp nhất rồi.

Tư duy xác định xong, tôi nhìn ra phía sau đường hành lang dài.

Lúc này trời đã đến lúc sáng sớm sau bình minh rồi, một tia nắng sớm chiếu lên trên mặt tôi, xua tan không ít giá rét.

Tôi không ngừng nghỉ, lúc này vẫn giữ nguyên cảnh giác, nhưng đã không cần dè dặt thận trọng thấp tha thấp thỏm như ban nãy nữa, rất nhanh tôi liền vòng qua đường hành lang dài này, mỗi một căn phòng đều đẩy cửa xem một lượt.

Phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp, phòng đọc sách... Viên Hóa Thiệu vẫn giống hệt như người bình thường, những gian phòng cần có đều không thiếu phòng nào, hơn nữa giống hệt suy đoán của tôi, trong đây không còn có nguy hiểm gì nữa, khắp nơi đều tràn ngập tĩnh lặng khoáng đạt.

Trong phòng ngủ có buồng để tắm rửa, tôi cũng tìm thấy quần áo sạch, tôi gột rửa sạch sẽ máu bẩn, dầu mỡ trên người, thay một Đường phục sạch sẽ, cả người lúc này mới thực sự hoàn toàn dễ chịu.

Đương nhiên, tôi cũng không quên những món khí vật cất trong Đường phục của mình, tôi lấy hết toàn bộ chúng ra, cất lên trên người.

Tôi kiểm tra một lượt phòng ngủ của Viên Hóa Thiệu, trong đây không hề có thứ gì quan trọng, chỉ toàn đồ dùng sinh hoạt.

Lờ mờ nhớ lại vừa nãy lúc mở cửa thư phòng, bên trong đồ vật không ít, lúc đó tôi cũng không vội vàng đi xem xét gì, bây giờ mới ra khỏi phòng, sải bước đi qua thư phòng.

Lại lần nữa đẩy mở cửa thư phòng, lúc này ánh nắng đã gắt hơn rất nhiều, ánh sáng chiếu sáng trưng cả gian phòng.

Sát cửa sổ là một chiếc bàn đọc sách bằng gốc cây, bên trên bày bút giấy nghiên mực, thậm chí còn có một quyển sách.

Tôi đi lại gần, trên bìa sách viết “Viên thị Âm dương thuật”, vị trí bên cạnh còn có một dòng chữ nhỏ, Âm dương tiên sinh Xuất mã Xuất hắc Viên Hóa Thiệu soạn.

Đồng tử mắt tôi co mạnh, lật trang bìa đầu tiên của quyển sách ra, bên trong thứ đầu tiên viết, hóa ra không phải là Âm dương thuật... Mà là thuật pháp Châm nến người.

Trong đó bao gồm làm sao lựa chọn vỏ da thượng hạng làm đui đèn, làm sao luyện mỡ xác chết mà Châm nến người cần dùng...

Tôi chỉ cảm giác da đầu tê rần, không xem kỹ, liền tiếp tục lật trang tiếp theo...

Nội dung phía sau thì càng khiến tôi kinh hãi khiếp sợ, không chỉ là Châm nến người, phía sau còn có phương pháp thuần hóa Gia tiên, bộ phận này rõ ràng theo Viên Hóa Thiệu là cực kỳ quan trọng. Nội dung trên đầu nhất còn dùng nét đậm để viết, đạo Xuất mã, dùng Ngũ địa tiên hộ thể. Âm dương tiên sinh hiếm có thủ đoạn phòng thân, Viên thị Âm dương thuật hoàn thiện thuật pháp này, Xuất mã làm đầu, Địa Tiên hộ vệ chu toàn.

Tiếp tục lật ra sau, tôi còn nhìn thấy rất nhiều chú pháp, đều thuộc bàng môn tả đạo.

Thậm chí đến thuật pháp trộm thọ, cũng được ghi chép bên trong.

Đồng thời còn có một số thủ đoạn mà tôi chưa từng thấy Viên Hóa Thiệu sử dụng.

Đơn thuần là con chữ mà đã khiến toàn thân tôi lạnh ngắt.

Trời xui đất khiến thế nào, tôi ngoảnh đầu nhìn bên cạnh chân một cái, bên cạnh có một cái chậu lửa, trong đó có rất nhiều tàn giấy màu đen sau khi bị đốt cháy, còn có một lượng ít giấy vẫn chưa cháy hết.

Tôi nhặt một tờ lên, bên trên còn có mấy chữ chưa bị cháy hết.

Đui đèn, mỡ xác chết...

Tôi lập tức liền hiểu ra dã tâm, và còn cả điểm càng ngông cuồng hơn của Viên Hóa Thiệu, cùng với chỗ đáng sợ nhất của y...

Đó là điểm mà chúng tôi trước nay chưa từng nghĩ tới!

[Tác giả có lời muốn nói]

La Chậm Chậm: Nghìn người khen thưởng, vẫn là chúng ta khủng khiếp đến mức đấy, năm sáu nghìn thậm chí hàng vạn lượt giục chương khen thưởng của người khác đều bị chúng ta bỏ lại sau lưng. Chúng ta hơn hai nghìn người giục chương, vẫn khiến người ta theo không kịp, toàn bộ đều nhờ thần thông của các vị đạo hữu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận