Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 127: BỊ ÉP LÊN BỜ



Ánh trăng lạnh lẽo, xác nữ chỉ có nửa người, thêm vào cái bụng bầu mười tháng to đùng, trông càng thê thảm.

Bờ sông bắt đầu nổi gió, lúc có lúc không, cỏ nước uốn éo trên mặt nước, mặt nước cũng bắt đầu gợn sóng.

Bụi cây ở bên bờ sông thì càng không ngừng phát ra tiếng xào xạc.

Mí mắt tôi giật điên cuồng, trên trán cũng xuất hiện mồ hôi.

Lúc này, trên con thuyền độc mộc, mặt Lưu Văn Tam cũng đã biến sắc.

Lão vẫy vẫy tay về phía tôi, gào to: “Thập Lục, không chân! Mày tính thế nào?!”

Mặt sông quá trống trải, tiếng nói của lão liền hình thành hồi âm, liên miên không dứt.

Thời gian tôi với Lưu Văn Tam đi cùng nhau cũng dài rồi, tôi tai nghe mắt thấy cũng biết được một số cấm kỵ của người vớt xác.

Tất nhiên Lưu Văn Tam cũng nghe tôi nói vài ba câu biết được chút ít.

Trong Âm sinh cửu thuật có ba cấm kỵ rất rõ ràng.

Xác nữ không danh không tính, không được đỡ âm linh!

Người sống chưa chết, bà đỡ âm linh không được phép đỡ âm linh!

Xác chết không toàn vẹn, hoặc bị hại chết, chứ không phải chết do khó sinh, cũng không được đỡ âm linh!

Kỳ thực trước đây tôi cũng từng suy nghĩ, cái chết của người đàn bà này, không phải do người sống gây nên, mà là do chết đổ, vậy thì có thể coi là ngoài ý muốn.

Kể cả cô ta có oán hận muốn đi báo thù, thì cũng đi tìm chết đổ, xác tìm xác, thì làm gì được?

Thế mà không ngờ.... hóa ra xác cô ta còn không được đầy đủ....

Nếu như đỡ âm linh cho cô ta, thì là phạm phải điều kiêng kỵ thứ ba!

Hứa Đức Sưởng cũng bị tôi làm cho giật mình, mặt hắn trắng bệch, bất an nói: “Vợ tôi mấy năm trước từng gặp tai nạn... Cô ấy vẫn luôn dùng chân giả, chắc chắn là ngâm lâu dưới nước, hoặc là có chuyện gì khác xảy ra nên bị tuột mất rồi... Có vấn đề gì vậy?”

Tôi lắc đầu luôn, nói: “Không phải có vấn đề hay không, mà là tôi không dám nhận vụ đỡ âm linh này!”

“Xác chết không nguyên vẹn, xác mẫu chắc chắn sẽ hóa sát hại người.”

Nói xong, tôi cũng vẫy tay gào to một câu với Lưu Văn Tam: “Chú Văn Tam! Chú cứ quay về một mình đã!”

Tuy tôi không nói hẳn ra, nhưng ý tứ đã rất thẳng thắn rồi.

Lưu Văn Tam bắt đầu thả xác chết xuống.

Hứa Đức Sưởng thì hoảng hốt, túm lấy tay tôi, hắn gượng cười cầu xin tôi: “La âm bà, các cậu đều vượt đường xa đến đây, vợ tôi cũng lên khỏi mặt nước rồi, tại sao lại không dám đỡ âm linh chứ?”

“Những thứ mà cậu nói tôi đều có thể chuẩn bị được! Sẽ không có bất cứ vấn đề gì!”

“Vợ tôi ôm cái bụng to ở dưới nước quá thê thảm, cầu xin cậu ra tay đi, chứ nếu không, tôi cũng chẳng tìm được ai giúp nữa...”

Nói rồi, khóe mắt của Hứa Đức Sưởng bắt đầu đỏ lên, tiếp tục nói: “Nếu như La âm bà cậu thấy tiền không đủ! Tôi trả thêm! Lúc trước đã nói một trăm vạn chỉ là tiền đặt cọc. Tôi trả thêm một trăm năm mươi vạn nữa!”

Tôi thở dài một tiếng, im lặng một lát, lắc lắc đầu, nói: “Không phải chuyện tiền bạc, mà là quy tắc. Bà đỡ âm linh không được nhận đỡ cho xác mẫu không còn nguyên vẹn, nếu không, đỡ xong tôi sẽ gặp phiền phức, Hứa tiên sinh nhà anh cũng sẽ không được yên ổn.”

“Xác không nguyên vẹn oán khí ngút trời! Bất kể cô ta bị tàn tật từ lúc nào, đều chỉ có một kết quả.”

“Hứa tiên sinh anh có đặt một trăm vạn ở đây, tôi cũng không dám đỡ vụ này.”

“Hơn nữa, cô ta tác quái mạnh nhất cũng không phải nhằm vào tôi, dù gì tôi cũng là người giúp cô ta đỡ âm linh, gặp phiền phức nhiều nhất, chắc là nhà họ Hứa.”

Tôi vừa dứt lời, thân người Hứa Đức Sưởng run bắn một phát, suýt thì ngã ra đất.

“Sao... Sao lại như thế này?” Hứa Đức Sưởng rõ ràng không chấp nhận nổi, vết sẹo dao chém trên mặt cũng rung lên bần bật.

Tôi không tiếp lời.

Tiền rất hấp dẫn, một trăm vạn cộng thêm một trăm năm mươi vạn, đối với tôi mà nói là khoản tiền cực lớn.

Thế nhưng người xưa có một câu nói rất hay, có số kiếm tiền không có số tiêu.

Tôi không thể nào cứng đầu bất chấp kiêng kỵ để xông lên trước. Thế chẳng phải là chán sống, đâm đầu vào chỗ chết sao?

Cũng vào lúc này, Trần mù bất thình lình nói một câu: “Thập Lục, chúng ta gặp phiền phức rồi!”

Câu nói này của lão vang lên vô cùng đột ngột.

Lão vốn dĩ ngồi trên bờ ruộng, cũng bất chợt đứng bật dậy, nhìn chằm chằm xuống mặt sông.

Tim tôi đập thình thịch, mất tự nhiên nói: “Chú Trần, đã tránh điều cấm kỵ rồi, thì còn phiền phức gì nữa?”

Ánh mắt cũng theo Trần mù nhìn ra phía mặt sông.

Nhưng tôi lại bắt đầu không rét mà run!

Chiếc thuyền độc mộc của Lưu Văn Tam chao đảo trên mặt sông.

Kỳ dị hơn nữa là, lão đã vứt cái xác nữ xuống sông rồi.

Nhưng chết đổ thì kiểu gì cũng không chịu buông tay, nên hình thành một cảnh tượng kỳ quái, chết đổ như dính chặt vào mạn thuyền vậy.

Vốn dĩ chết đổ cứng ngắc đứng thẳng, giờ nó đổ vào mạn thuyền, khiến chiếc thuyền nhỏ gần lật luôn!

Lưu Văn Tam vừa chửi bậy, vừa định đạp chết đổ ra khỏi thuyền.

Nhưng lão đạp kiểu gì cũng không đạp nó ra được.

Mồ hôi trên trán tôi đã tụ lại thành giọt to đùng, từng hạt từng hạt rớt xuống.

Trần mù lắc lắc đầu: “Không xuống được nữa đâu, tên chết đổ này ban nãy chắc cũng nghe thấy chuyện chúng ta nói trên bờ, muốn để nó báo thù.”

“Thêm việc Lưu Văn Tam vớt nó lên thuyền trước, nó đã nhận định Lưu Văn Tam có thể giúp nó kêu oan rồi.”

“Đứa đàn bà kia là một trong những người hại chết nó, nó không buông tay, cũng là bởi vì oán khí quá nặng.”

“Không được giằng co mãi thế này, bảo Lưu Văn Tam lên bờ!”

“Chứ không chờ lúc nữa bọn chết đổ khác bu đến, là lại thành như lần trước, kéo nguyên cả sông quỷ quái ra.”

Nhớ lại lần trước nguyên cả sông chết đổ vây lấy Lưu Văn Tam, Lưu Văn Tam bị ép đến mức phải đốt mỡ xác chết, kinh động đến cả sát dưới sông, lão gần như hơn hai mươi ngày không dám xuống sông Dương!

Hôm nay nếu mà lại gây ra hậu quả như thế nữa, thì không những quá nguy hiểm, mà về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện làm ăn.

Tôi gào lên một câu với Lưu Văn Tam: “Chú Văn Tam, lên bờ trước đã! Lên bờ xong rồi tính cách khác!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận