Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 358: XUNG ĐỘT

Tôi còn định khuyên thêm mấy câu, thì Lưu Văn Tam đã mở miệng trước: “Tạ Minh, chuyện mẫu tử sát, Thập Lục có tiếng nói tuyệt đối.”

“Mày tốt nhất nghe lời nó, kể cả bây giờ người đông, nhà họ Cẩu những năm nay cũng là làm mấy nghề này, thì cũng đừng gây rắc rối thêm.”

“Ngày mai là phải đi vớt cái thứ chúng mày cần rồi. Món đồ đó, chắc chắn là phải quý hơn cái âm thai này nhiều chứ?”

Giọng điệu của lão không nặng, cũng chỉ là thái độ khuyên bảo.

Tạ Minh vẫn là bộ mặt tươi cười, nói: “Người chết vì tiền chim chết vì mồi, đồ dưới nước là vật vô chủ, bọn tôi lấy là thành có chủ rồi, làm gì có chuyện vứt xuống dưới.”

Lưu Văn Tam nhíu chặt mày.

Lúc tôi còn định mở miệng tiếp, thì lão lại ngắt lời tôi, ừ một tiếng bảo: “Thế chúng ta cũng phải nói một quy tắc của ông tổ.” Thần sắc Tạ Minh đơ lại một phát.

Lưu Văn Tam mới tiếp tục nói: “Nếu như đợi lúc nữa không lên nổi bờ, hoặc giả sau này xảy ra chuyện không giải quyết nổi, thì ai gây rắc rối, người đó đi nhảy sông Huyền Hà.”

Tạ Minh cười hề hề một tiếng, cũng không tiếp lời, chỉ vẫy tay nói một câu: “Đi!” Motor động cơ nổ mạnh, chúng tôi lại bắt đầu đi về.

Đến người không theo quy tắc như Lưu Văn Tam cũng lôi quy tắc ra nói, có thể tưởng tượng được sự thận trọng của lão đối với việc này.

Điều này khiến tôi nhớ lại chuyện vợ và con gái của xưởng trưởng Châu bị ném xuống sông, đó chẳng phải cũng là quy tắc của ngư dân sao.

Đúng sai của rất nhiều chuyện, đều không thể chỉ cân đo phán đoán từ một phía, Tạ Minh cũng quá cứng đầu cố chấp rồi.

Đồng thời tôi cũng phát hiện một số chi tiết, chuyện mà Lưu Văn Tam biết, đích thực là nhiều hơn so với những người vớt xác thông thường này.

Một lát sau, thuyền đã đi đến vùng nước uốn lượn qua lại, rất nhiều hòn đảo xen kẽ nhau, căn bản không nhớ rõ đường.

Tôi vô thức ngoảnh ra sau nhìn một cái.

Trên mặt nước có một chiếc áo liệm màu đỏ chót trôi nổi, cái áo đó rợn người đến phát kinh, cũng chẳng nhìn thấy chân tay và xác chết....

Áo liệm không phải đi theo chúng tôi, dường như chỗ lối ra của đầm nước chính là giới hạn.

Trên đường quay về không hề gặp phải bất cứ chướng ngại và biến cố nào.

Về đến nhánh sông phía trước cổng nhà họ Cẩu, cả đám người nhảy lên bờ, gã người vớt xác vớt cái xác nữ kia bê nhiều đồ nhất, những người khác mỗi người chia một ít.

Tạ Minh mặt mày hồng hào, cười hề hề nói: “Tôi đã bảo không sao mà! La tiên sinh, Lưu Văn Tam, vịnh số một của Cửu Khúc Huyền Hà này, chính là địa bàn của nhà họ Cẩu, tiền vớt từ dưới sông lên, đều phải là của nhà họ Cẩu!”

Lưu Văn Tam không nói câu nào.

Tôi thì phát hiện tướng mặt của Tạ Minh đã có sự thay đổi...

Cung tiền tài của hắn, dường như sưng vù lên vậy, đã có chút quái dị đến kinh người.

Vị trí nhân trung có một làn khí xanh, nhưng lại xen kẽ với khí đen, đã đổ vào trong miệng rồi.

Ấn đường nổi đen, ánh mắt vô cớ nhìn xuống phía dưới.

Tôi khàn giọng nói một câu: “Tạ Minh, anh có cảm thấy nặng đầu không?” Tạ Minh ngẩn ra một cái, nói: “Cái gì?” Hắn rõ ràng còn chưa phản ứng lại, tôi liền kéo thẳng đề tài qua chỗ khác.

Tôi lại hít sâu một hơi, hỏi: “Anh có cảm thấy đầu nặng, cổ cứng đờ, mắt anh đã không khống chế được mà nhìn xuống phía dưới không?”

Tạ Minh lắc lắc cái đầu, nói: “Đúng là có chút thật, chắc là không nghỉ đủ, đợi chút nữa tôi về ngủ luôn.”

Tôi lắc lắc đầu nói: “Đây không phải là anh không nghỉ đủ, khí đen vào miệng là sắp chết, trán đen đầu nặng cổ cứng, mắt nhìn xuống, đã là không cứu nổi nữa, khí đen vào miệng anh vẫn còn có màu xanh, bây giờ vứt cái âm thai kia đi vẫn còn kịp.”

Sắc mặt của Tạ Minh lập tức trở nên khó coi, hắn nói: “La tiên sinh tôi kính trọng cậu, bởi vì cậu là Âm dương tiên sinh, cũng là người mà gia chủ nhà họ Cẩu muốn mời tới, thôi cậu đừng có quản chuyện bao đồng nữa.”

Nói xong, Tạ Minh liền bước thẳng luôn về phía trước.

Những người vớt xác còn lại kia thần sắc cũng tương đối lạnh nhạt.

Kéo nhau bước vào trong cổng nhà họ Cẩu, những người khác ai cũng có chỗ ở của mình, Tạ Minh thì dẫn Lưu Văn Tam và tôi về chỗ khu nhà lúc trước chúng tôi ở.

Lúc trên đường đi, giọng điệu của hắn cũng tương đối thản nhiên, đại khái nói một chút về món đồ cần Lưu Văn Tam vớt.

Trung tâm của đầm nước có một cỗ quan tài đồng, quan tài có dây xích đóng chặt, xác chết di động trên cơ bản đều là bảo vệ cỗ quan tài đó, còn ngoại hình của quan tài, thì làm thành hình dáng của tượng Ai Công. Ban đầu Hà Dậu Dân không dám vớt, cũng là bởi nguyên nhân này.

Khi trời sáng, xác chết di động trên cơ bản sẽ yếu đi rất nhiều, có điều muốn vớt được cỗ quan tài đó lên, chỉ dựa vào bản lĩnh của bọn họ thì vẫn chưa đủ.

Mấy năm trước nhà họ Cẩu cũng từng tìm một vị tiên sinh, người đó sau khi xem xong thì nói luôn, người vớt xác nhà họ Cẩu vớt tiền tài quá nhiếu, mạng tuy nặng, nhưng vẫn chưa đủ cứng, cần phải có một người vớt xác mạng nặng mà cứng, bản lĩnh cao cường hơn tới giúp, hoặc giả là có thể vớt cỗ quan tài kia lên.

Hơn nữa bọn họ đã từng vớt ba lần rồi, gần như mỗi người đều từng làm thợ vớt chính, kết quả toàn bộ đều thất bại.

Những năm nay nhà họ Cẩu liên tục tìm kiếm người vớt xác lợi hại có bản lĩnh, ngoài Hà Dậu Dân ra cũng có tìm được những người khác, có điều không một ngoại lệ, toàn bộ đều là vớt ba lần đều thất bại.

Ban đầu nhất, bọn họ cũng có nghe qua danh tiếng của người vớt xác sông Dương, có điều Lưu Văn Tam không làm theo quy tắc, cũng có bất cập dễ xảy ra chuyện.

Bây giờ đột nhiên phát hiện kiểu không theo quy tắc của Lưu Văn Tam, khả năng cũng là một cơ hội.

Chẳng bao lâu, đưa chúng tôi về đến cổng khu nhà xong, Tạ Minh mới quay người rời đi.

Bước vào trong xong, tôi mới phát hiện trong sân hóa ra còn có không ít người.

Nhìn qua một lượt, đại khái có bảy tám người, đều là những người lúc trước từng nhìn xác treo cổ ở ngoài cổng nhà họ Cẩu.

Trong đó có một người tên là Cẩu Thuận, từng bị Cẩu Hoàng hỏi chuyện.

Những người này đều là người mà Từ Bạch Bì muốn giết, lúc trước Trần mù đã nói rồi, yêu cầu bọn họ phải đi theo mọi lúc mọi nơi, là sẽ dụ được Từ Bạch Bì ra.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, nếu như đêm nay Từ Bạch Bì không tới, ngày mai chúng tôi phải xuống nước, e là Trần mù sẽ không đi theo được rồi.

Ngao sói nằm bò ở cổng sân, cũng không vào trong.

Cẩu Thuận nhòm tôi một cái, nói một câu: “La tiên sinh? Trần tiên sinh đi ngủ rồi, bảo bọn tôi canh ở trong sân, chúng tôi có thể vào trong phòng không?”

“Trong phòng có xà nhà, đám hoàng bì tử đấy lợi hại lắm, khả năng các anh treo cổ chết rồi bọn tôi cũng không biết, cứ ở yên ngoài sân đi, không chịu nổi thì có thể chợp mắt một lúc.”

Tôi không đi làm loạn sự sắp xếp của Trần mù.

Lưu Văn Tam cũng bảo tôi vào phòng ngủ nghê cho tử tế, chuyện ngày mai chưa biết còn phiền phức đến mức nào đây.

Tôi về trong phòng nằm lên giường, lật qua lật lại mới miễn cưỡng ngủ được.

Kết quả chưa ngủ được mấy phút, ngoài sân đã vọng lại tiếng kêu la đầy sợ hãi, có điều tiếng kêu thét cũng lập tức im bặt ngay...

Tôi vụt lật người dậy, lao ra khỏi cửa.

Cổng khu nhà, ngao sói cũng đang sủa điên cuồng, có điều trên mõm nó lại bị quấn một cái đuôi màu trắng, đang siết chặt lấy mõm nó, nên nó chỉ có thể ép ra âm thanh mà thôi.

Trên cổ nó thì đang có một đứa bé mới sinh cưỡi, khuôn mặt nhỏ màu xanh đỏ, đôi con mắt giảo hoạt kỳ dị.

Nó không hề động đậy, dường như là đang treo trên cổ ngao sói vậy!

Tôi ngay lập tức nhận ra, đây chẳng phải chính là Hà Tiểu Vân sao!

Còn Cẩu Thuận và đám người ở trong sân, thì đều như phát điên vậy, đang cào cấu đánh đấm lẫn nhau!

Thậm chí ngón tay của Cẩu Thuận, còn móc vào trong mắt của một người khác nhà họ Cẩu, trông vô cùng đẫm máu!

Còn có người cắn lấy cổ một người khác, càng là máu bắn tung tóe!

Trần mù và Lưu Văn Tam cũng lao ra ngoài.

Mặt hai người cũng lập tức biến sắc.

Mà tôi mới nhìn thấy trong đám người, còn có một người đàn bà đang đứng.

Người này, chẳng phải chính là Mạnh Hân Thư đó sao?!

Lòng tôi càng ớn lạnh đến cùng cực, cuối cùng cũng biết tại sao Mạnh Hân Thư không nhận thư rồi.

Cô ta căn bản không hề muốn cùng đối phó với Từ Bạch Bì, còn định mượn người nhà họ Cẩu để dụ Từ Bạch Bì động thủ.

Vốn dĩ nhà họ Cẩu đã có huyết hải thâm thù với cô ta.

Những người nhà họ Cẩu này, cô ta cũng hận chẳng giết hết cho vui rồi!

Hơn nữa Mạnh Hân Thư hiện giờ, phải khủng khiếp hơn nhiều so với trước đây.

Tóc của cô ta, đã đều là màu xanh trắng rồi...

Bên tai đột nhiên vang lên một thứ âm thanh trống rỗng và chết chóc.

“Người nhà họ Cẩu chết sạch xong, thì giết mày.”

Lưu Văn Tam chửi một câu con đàn bà chết tiệt, rồi định động thủ.

Thì Trần mù vụt một phát giữ Lưu Văn Tam lại.

Lão hạ giọng nói một câu: “Bọn tôi tự cho mình là thông minh rồi, nhưng không hề có ác ý với cô, cô muốn giết người bọn tôi tuyệt đối không ngăn cản, chúng ta chẳng qua là ai có mục đích của người ấy, ai có nhu cầu của người ấy thôi.”

“Thập Lục với mẹ con cô không có huyết thù, bản thân nó cũng định sẽ giúp Hà Tiểu Vân đầu thai, cô không cần thiết phải lật mặt với bọn tôi.”

Trên trán Trần mù cũng toàn là mồ hôi.

Con ngươi xám trắng chỉ còn lại một đường rãnh.

Mặt tôi lại biến sắc, cái kiểu thái độ này của Trần mù... Có thể tưởng tượng được, Mạnh Hân Thư hiện giờ, bọn tôi đã sớm chẳng thể chống đỡ nổi rồi.

Cũng vào lúc này, trên vai tôi đột nhiên có một bàn tay đặt lên.

“Giết con trai tao, là tao giết con gái mày.” Giọng của mẹ tôi dịu dàng, nhưng cũng có xen lẫn sự lạnh lùng và uy hiếp.

Mẹ cũng tới rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận