Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 680: THANH THI PHÁ XÁC, TAM KHẨU ÂM DƯƠNG

Cây gậy gỉ sét này xuất hiện quá đột ngột, không chút điềm báo, tôi không kịp tránh né, nhưng cây gậy này cũng chẳng phải là đâm vào tôi!

Mà hóa ra là đâm vào cái xác nữ ở bên trong quan tài!

Phụp một tiếng, nó ngập thẳng vào trong đỉnh đầu của xác nữ, trực tiếp từ nắp Thiên Linh đâm xuyên vào trong!

Nhiệt độ trong căn phòng đột nhiên thấp xuống, trong nháy mắt tôi đã cảm giác như rơi vào động băng.

Hai mắt của cái xác nữ đó đột ngột mở ra, giống như cây gậy kia đâm xuyên thân thể, khiến cho cơ thể cử động vậy.

Con mắt màu xanh nhạt, cho dù giờ phút này khuôn mặt có vẻ hung hãn, nhưng vẫn không làm giảm bớt vẻ đẹp.

Chỉ có điều màu xanh trên người bà ta đang dần dần tiêu tan, thay vào đó là một thứ cảm giác bức bối không kể ra được.

Bà ta... Phá xác rồi...

Thanh thi phá xác... Thanh thi này còn là Âm dương tiên sinh, bà ta sẽ biến thành quỷ quái như thế nào?

Trên người tôi toàn là da gà, cũng chẳng phải là kinh hãi đối với bà ta, mà là sự trùng hợp này, quá mức không tin nổi, không tưởng tượng nổi.

Nếu không phải chúng tôi tới đây, Lưu Văn Tam sẽ không một đao đâm xuyên lớp đất trên trần nhà, làm ảnh hưởng đến kết cấu ở đây.

Nếu không phải tôi lần thứ hai mở quan, thì cây gậy sắt này kể cả có rơi xuống, cũng sẽ chỉ đâm lên trên quan tài mà thôi...

Nói một cách khác, kể cả là tôi có mở quan rồi, chỉ cần không đỡ bà ta ngồi dậy, thì bà ta cũng sẽ không vừa vặn bị đâm xuyên đỉnh đầu.

Quá nhiều trùng hợp, thì đấy không phải là trùng hợp, mà là định trước!

Phía trên đỉnh đầu, đột nhiên bay xuống một thứ, nó rơi ra từ trong khe hở nứt ra kia.

Đó là một tờ giấy phù, vừa vặn bay rơi lên trên đỉnh đầu bà ta, rồi lại rơi một mảnh đất sét xuống, vừa vặn đập lên trên tờ giấy phù, khiến nó ấn chắc bên trên đỉnh đầu bà ta, ngược lại thành che đi vết thương do cây gậy kia đâm xuyên.

Tôi đi lại gần nhìn, đây hóa ra lại là một tờ phù khế ước!

Trong phù khế ước có một dòng chữ nhỏ, viết là: “Hậu Thổ Hà Trĩ.” Hơn nữa tôi còn chú ý đến, tay bà ta hình như đã thay đổi một động tác, chứ vốn dĩ người chết lẽ ra phải là tay buông thõng.

Tôi cũng chú ý đến lúc trước khi đỡ bà ta dậy, hai tay bà ta buông thõng bên người, nhưng giờ tay trái của bà ta vẫn là động tác buông thõng không thay đổi, nhưng tay phải thì lại thành bàn tay hướng lên trên, có một động tác móc lấy, kiểu giống như móc một món đồ ở trên xuống vậy...

Mí mắt tôi giật giật không ngừng...

“Sư tổ mẫu... Đây là quẻ của người sao? Đưa Lý Độn Không đi, người phá xác tiếp tục trấn giữ nơi này?” Hai mắt bà ta từ từ khép lại, không có bất cứ động tĩnh gì, đương nhiên cũng chẳng có bất cứ hồi đáp nào.

Bên ngoài đột nhiên vọng lại tiếng Trần mù gọi tên tôi, bảo tôi nhanh đi ra ngoài.

Lòng tôi kinh hãi, bên ngoài lại xảy ra chuyện gì rồi?

Không ở lại thêm nữa, trước khi ra ngoài, tôi trước tiên là thu dọn chỗ tiền đồng trên mặt đất kia lại, nhặt mấy món vật phẩm mà tôi tìm ra kia lên.

Lúc đi qua giá gỗ, vừa hay nhìn thấy ở đây cũng có thu thập một số nghiên mực, tôi tiện tay cầm hai cái lên, nhanh chân đi ra ngoài.

Đợi lúc đến cửa, tôi liền nghe thấy bên tai vang lên tiếng khóc đau thương uyển chuyển, tiếng khóc này quá đỗi thê lương, khiến da đầu người ta không ngừng tê rần.

Giây tiếp theo tôi đi ra khỏi phòng, tiếng khóc cuối cùng cũng giảm bớt chút ít, nhưng vẫn cứ lởn vởn bên tai.

Một phát tôi liền nhìn thấy ba người Liễu Dục Chú, Lưu Văn Tam cùng với Trần mù ở đầu bên kia.

Tiểu Hắc thì ở vị trí hơi sát phía trước một chút, đang không ngừng sủa ầm ĩ.

Tôi nhanh chân đi đến cạnh bọn họ, lập tức trên người càng nổi da gà hơn.

Trần mù cũng đang dùng đèn pin điện thoại soi sáng, đồng thời dùng cây gậy khóc tang bình thường trên người lão cuộn một chiếc áo vào châm lửa, ánh lửa âm u.

Thanh kiếm đồng thau trong tay Liễu Dục Chú, dính không ít máu...

Ở bên ngoài lối ra này, cũng chính là trong gian chính có rất nhiều rắn...

Đám rắn này phần lưng phát đen, còn ánh lên sắc trắng, năm tuổi cũng không ngắn, phun lưỡi phát ra tiếng xì xì, vô cùng rợn người.

Rắn ở trong đây chắc chắn không phải là rắn thông thường, sợ rằng đều là Liễu tiên trong Ngũ gia tiên... Dạng giống như Hoàng bì tử lông trắng của Từ Bạch Bì, sống lâu năm rồi đều đã thành tiên...

“Hắc Tử không trấn nổi đám Liễu tiên này, Liễu đạo trưởng cũng không trấn nổi, chỉ có thể giết hết, mà chúng nó không dễ giết, Thập Lục mày có cách gì không?” Trần mù hơi hơi khom lưng, rõ ràng cũng đã có sự chuẩn bị sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Tôi đã hồi tưởng lại tất cả miêu tả về Liễu thuật trong Âm sinh cửu thuật.

Trước đây tôi chỉ từng làm qua một loại pháp khí đỡ âm linh, là dùng da rắn làm Liễu đới, khiến Âm sanh tử sinh đôi có thể bị trói hồn.

Đương nhiên, Liễu thuật không chỉ mỗi một loại này, tôi rất nhanh liền nhớ rõ lại tất cả các ghi chép liên quan đến nó, lẩm bẩm nói: “Gia tiên bao gồm Địa tiên, Địa tiên thông linh, trong Liễu thuật có giải, Liễu xà thông thường, đánh chỗ bảy thốn, nếu là Liễu tiên, muốn giết nó, nếu dùng lực mạnh không được, thì phải dùng gỗ liễu vụt lên người nó, chạm vào nó bèn không dám động cựa.”

“Chú Trần, cây gậy khóc tang này của chú đừng có đốt hỏng mất nhé, chắc là dùng gỗ liễu làm đúng không?” Tôi ngoảnh đầu nhìn sang “cây đuốc” trong tay Trần mù.

Lúc này, trên lưng Trần mù còn cõng xác chết của Lý Độn Không, lửa nến trên đỉnh đầu xác chết đã tắt rồi.

Phụt một phát, “cây đuốc” trong tay Trần mù liền tắt luôn, căn bản không phải là động tác của Trần mù...

Mí mắt Trần mù giật giật đôi phát, rồi mới trả lời: “Là gỗ liễu.”

Tôi vô thức liếc xác chết của Lý Độn Không một cái, sau đó nói: “Chuyện ở trong phòng giải quyết rồi, cháu còn phát hiện một số chuyện, ra ngoài xong rồi nói, chú Trần chú với chú Văn Tam cùng khiêng xác chết, Liễu đạo trưởng anh bảo vệ bọn họ đi ra ngoài.”

Trong lúc nói, tôi giơ tay đón lấy cây gậy khóc tang bằng gỗ liễu trong tay Trần mù.

Do dự một chút, tôi tháo cây gậy khóc tang bằng đồng giắt ở thắt lưng xuống, đưa cho Lưu Văn Tam.

“Chú Văn Tam, chú cũng cầm giúp cháu một chút, cái thứ này bây giờ hơi thành gánh nặng. Cháu đi đối phó với đám Liễu tiên này, các chú chuẩn bị đi ra ngoài.”

Lưu Văn Tam đón lấy cây gậy khóc tang bằng đồng, không khỏi lo lắng nói: “Thập Lục, đừng có hành động theo cảm tính, dùng cái gậy này vụt chúng nó là được đúng không? Việc này có khi giao cho đầu bò...”

Lưu Văn Tam ngừng lại một chút, rồi sửa lại thành: “Giao cho Liễu đạo trưởng... Thân thủ hắn tốt hơn, mày đi cùng với bọn chú.”

Liễu Dục Chú cũng đưa tay về phía tôi, định lấy gậy khóc tang bằng gỗ liễu, đồng thời hỏi tôi có gì cần kiêng kỵ không.

Tôi lùi sau hai bước, rồi mới nói: “Làm theo lời tôi nói đi, Âm sinh cửu thuật cũng là một thuật pháp của Âm dương tiên sinh, tôi sợ anh dùng không giúp được gì, huống hồ, tôi cũng muốn làm một thí nghiệm, nếu như tôi mà xảy ra chuyện gì, vẫn mong Liễu đạo trưởng cứu tôi.”

“Thí nghiệm gì?” Liễu Dục Chú cũng nghi hoặc hỏi một tiếng.

Tôi trực tiếp quay người, chằm chằm nhìn đám rắn đang bò đầy đất kia, lẩm bẩm nói: “Xem xem mạng của Âm dương tiên sinh, có phải rất cứng thật không, tôi tin Âm dương, nhưng không dám vẽ phù vào lúc người ta vung đao lên đòi chém tôi, bây giờ trong tay có gỗ liễu, sau lưng có các anh, thì tôi vẫn dám xông lên một phát đấy, nếu như không được, thì phải phiền đến Liễu đạo trưởng rồi.”

Ngừng lại một lát, tôi trầm giọng quát một câu Tiểu Hắc quay lại, rồi bèn sải bước, trực tiếp bước thẳng lên phía trước!

Giây tiếp theo, tôi liền bước vào trong gian chính.

Trên mặt đất toàn là rắn đen ánh màu trắng, gần như mỗi một con đều to bằng hai đầu ngón tay, bọn chúng đều nghểnh đầu lên, phun lưỡi trườn về phía tôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận