Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 303: HƯỞNG LONG KHÍ NÚI

Mồ hôi thấm vào bên trong mắt.

Từng đợt cay xè khó chịu, cái cảm giác khiếp hãi ấy trong lòng tôi lại càng dâng trào nhiều hơn.

Bên tai, tiếng kèn càng rõ nét hơn không ít.

Đây không phải là ảo giác của tôi, lúc này tôi cũng nghĩ rõ rồi.

Ban đầu lúc cùng Trần mù vào trong, tôi vốn tưởng cái thứ đóng cổng kia, có ý định dùng phương pháp bắt cá trong rọ để đối phó với chúng tôi.

Chúng tôi người đông, cộng thêm với ngao sói, trong lòng đúng thật là chẳng thấy sợ.

Nhưng bây giờ hiện thực bảo với tôi rằng, nó đóng cửa, sợ chỉ là để nhốt chúng tôi ở bên trong mà thôi.

Cái thứ quỷ này ban đầu nhất ở cổng lối đi hẹp đó theo dõi, cuối cùng đợi chúng tôi đều lên trên mộ Kế Nương xong mới mò ra, nó làm sao mà đơn giản thế được?

Mục đích của nó chỉ là thổi kèn lên, gọi xác chết Kế Nương tỉnh giấc!

Chỉ là chữ khắc trên tấm bia văn năm tháng quá lâu, công thêm việc chúng tôi đều quá nóng ruột, nên tôi căn bản không hề liên tưởng đến tầng ý nghĩa này.

Trên trán Trần mù cũng đã rịn mồ hôi.

Con ngươi màu xám trắng chằm chằm nhìn xác chết của Kế Nương, ánh nhìn không hề xê dịch chút nào.

Đôi tay của lão lại cong lại thành hình trảo, hơi hơi chuyển động, giống như đang chuẩn bị cho cuộc chiến sinh tử bất cứ lúc nào.

“Đi tất nhiên là phải đi, đem theo xác chết đi cùng.” Trần mù hạ giọng khàn khàn nói một câu.

Tôi cũng tỉnh táo lại đôi chút, xác chết của Trương Cửu Quái ở ngay trước mặt, làm sao có thể cứ thế đi thẳng được?

Cơ hội, chỉ có một lần này thôi!

Phùng Bảo đã lôi từ trong ba lô ra một đôi găng tay, và còn cả một tấm lót chống thấm.

Thần sắc của hắn trộn lẫn giữa sự hoảng sợ và căng thẳng, nhưng động tác đôi tay thì không hề chậm.

Đem tấm lót trải ra mặt đất, lại đeo đôi găng tay lên đi bê xác chết của Trương Cửu Quái ra, đặt lên trên tấm lót xong rồi nhanh chóng bọc lại.

Trong thời gian này, tôi không ngừng hết nhìn xác chết của Kế Nương, lại đi nhìn xác chết của Trương Cửu Quái.

Thời gian rõ ràng trôi qua không hề nhanh, mỗi một giây mỗi một phút, đều khiến người ta vô cùng gian khổ.

Xác chết của Kế Nương biến hóa càng nhiều hơn.

Vị trí dưới cằm của bà ta đã mọc đầy rễ phụ màu trắng, đây đều là rễ độc của nấm đầu xác.

Hơn nữa nước da của bà ta, dường như không còn màu xanh vàng như thế nữa, ngược lại toát ra một thứ màu trắng hút hồn.

“Xong rồi! La tiên sinh Trần tiên sinh, chúng ta đi!” Phùng Bảo đã hoàng thành xong việc bọc xác chết Trương Cửu Quái lại, cõng chéo ở sau lưng.

Trương Cửu Quái vẫn còn lộ một cái đầu ra bên ngoài, ông ta vẫn mang bộ mặt người chết nở nụ cười như cũ.

Nhưng tôi lại cảm thấy có đôi chút bức bối khó tả...

Ông ta đang cười cái gì?

Người đều đã chết ở mộ Kế Nương rồi, còn bị Kế Nương đè dưới thân, cái kiểu chết thế này, ông ta tại sao còn cười được chứ?

Trần mù co giò đi thẳng về phía bên cái lối đi hẹp kia.

Ngao sói khẽ rên lên một tiếng, cũng là đang nhắc tôi.

Tôi đi sát theo sau, Phùng Bảo cũng đi sau tôi, còn ngao sói thì đi sau cùng, nó ra vẻ uy hiếp ngoảnh đầu lại nhìn xác chết Kế Nương một cái, rõ ràng cũng là đang đoạn hậu!

Tiếng bước chân bình bịch trong lối đi nhỏ hẹp hình thành tiếng vang!

Trộn lẫn với tiếng kèn thê lương ngày càng rõ nét, càng khiến cho lòng người ta bức bối.

Đại khái đi hết một nửa đoạn đường.

Thì đột nhiên rầm một tiếng vang lên, giống như là có đồ nặng rơi xuống đất vậy.

Bất thình lình, còn có một tiếng đàn bà cười văng vẳng.

Nói thật, cái tiếng cười này khiến chân tôi nhũn cả ra, suýt nữa thì quỳ sụp một phát xuống đất.

Vẫn là Trần mù bất chợt đỡ lấy vai tôi, giúp tôi ổn định lại thân người.

Tốc độ bước chân càng nhanh hơn, hơi thở cũng không nén nổi mà trở nên gấp gáp.

Cuối cùng, con đường phía trước cũng đã rộng hơn không ít!

Chúng tôi đã về đến gian sảnh lớn ban nãy!

Tiếng kèn đã thành nhạc đám tang, từ phía ngoài cổng vọng lại, thê lương da diết.

Trên cái giá bát quái bằng gỗ, tấm da người hơi đung đưa, tiếng chuông gió không dứt.

Vô duyên vô cớ, tôi đột ngột cảm giác tầm nhìn phảng phất mờ đi một phát.

Trần mù ở phía trước, dường như đã có trùng ảnh.

Ngao sói đột ngột sủa điên cuồng lên, vô cùng hung dữ!

Thân người Phùng Bảo cũng loạng choạng một cái, đồng thời vừa bất an vừa hoảng hốt nói một câu: “La tiên sinh, Trần tiên sinh... Hai người có cảm thấy hoa mắt không? Sao đầu óc tôi lại hơi có chút quay cuồng?” Hắn vội mò lấy bình dưỡng khí ra hít một hơi.

Rồi đưa bình dưỡng khí cho tôi, tôi cũng hít mạnh một hơi, nhưng chẳng thấy đỡ hơn chút nào.

Phùng Bảo nói hoa mắt không hề sai, tôi không chỉ là hoa mắt, mà chân còn đang run lên cầm cập.

Mấy người chúng tôi vẫn đang bước đi về phía trước cổng, tốc độ không hề chậm lại, nhưng tôi lại cảm giác cánh cổng dường như trở nên xa hơn rồi...

“Nín thở, đừng hít vào, gian sảnh này có vấn đề, không biết bị lẫn thứ gì vào, còn che mắt người ta hơn cả hoàng bì tử của Từ Bạch Bì.”

Trần mù đột nhiên hạ giọng quát lên một tiếng.

Tôi rùng mình một cái, tỉnh táo lại trong một chớp mắt, có điều ngay tiếp đó, lại còn hoa mắt và bủn rủn hơn nữa, cảm giác có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Có điều lúc này, chúng tôi đã đến phía trước cánh cổng!

Phùng Bảo vụt nắm lấy nắm cửa, gầm lên một tiếng, lấy hết sức kéo ra một phát!

Trần mù cũng đồng thời hành động, đi kéo cánh cổng còn lại.

Tôi vốn định giúp đỡ, nhưng đích thực là một chút sức lực cũng chẳng còn nữa.

Két một tiếng.

Cửa, hóa ra bị kéo mở ra rồi!

Tôi vốn còn tưởng cánh cổng này bị khóa chặt, ít nhất thì cũng không dễ mà mở ra được.

Nhưng dưới động tác của Phùng Bảo và Trần mù, lại không hề có trở ngại gì!

Tiếng két két không ngừng vang lên, gió tuyết vù vù quét vào trong gian sảnh.

Tôi hít mạnh một hơi, vụn băng dường như đều bị hít vào trong phổi.

Lập tức, cái đầu mới giây trước còn đang mê man hỗn loạn, lúc này liền tỉnh táo ngay lại.

Trần mù túm lấy cánh tay tôi, kéo tôi bước ra khỏi gian sảnh.

Nhưng cảnh tượng đập vào mắt, lại khiến tôi càng cảm thấy không rét mà run.

Trên khoảng đất trống bên ngoài căn Kế Nương trạch, đang đứng rất nhiều “người”.

Không đúng, những thứ này đều không thể dùng người để hình dung được nữa....

Gần như mỗi người đều là sắc mặt tái xanh, đôi mắt nhắm nghiền, má cũng hơi hơi hóp lại.

Không một ngoại lệ, tất cả đều là xác chết!

Hơn nữa trên người những xác chết này, đều mặc bộ quần áo đại liệm màu đỏ!

Trong nháy mắt tôi đã nhận ra, đây chẳng phải là những cái xác nam trong ‘Kế Nương cưới chồng’ đó sao?

Mỗi một cái xác chết đều vô cùng trẻ trung, nhiều nhất cũng chỉ ngoài hai mươi tuổi.

Có điều số năm tuổi của bọn chúng rõ ràng là đều không hề ngắn.

Trong lòng tôi càng không ngừng ớn lạnh, xem ra Mã Bảo Nghĩa không hề trộm hết tất cả xác chết đi.

Những gì trên tấm bia đó không phải là giả, Kế Nương có thủ hạ đi lấy những cái xác này!

Chỗ mà Mã Bảo Nghĩa trộm đi, chắc là xác nam của những năm gần đây.

Phía trước bãi đất trống còn trống một khoảng, cũng cho người ta thứ cảm giác hẫng hụt thiếu sót.

Nếu như chỗ đó cũng đứng đầy xác nam, thì coi như là hoàn chỉnh rồi.

Còn phía trước tất cả xác nam, vị trí đối mặt chính diện với cổng chính của ‘Kế Nương phần’, thì có tám người quây lại.

Tám người này tuổi tác đều không nhỏ, hai má hóp lại, tóc trên đỉnh đầu đều đã rụng rất nhiều rồi.

Tròng mắt của bọn họ cũng trũng sâu, có điều lại là mở mắt.

Trong tám người này, thì có “cái thứ” từng đối mặt với tôi ở cổng lối đi hẹp kia đang đứng.

Lúc này trong tay bọn chúng đều đang giữ lấy kèn, đặt trên miệng mà thổi.

Tiếng nhạc tang thê thiết, từ trong sườn núi không ngừng vang vọng!

Hơn nữa bọn chúng đều ngẩng đầu lên nhìn phía sau căn ‘Kế Nương trạch’, thần sắc đờ đẫn, ngây dại, và còn toát ra chút vẻ cứng đờ, hoàn toàn không đếm xỉa đến chúng tôi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận