Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 687: GIA TIÊN HÀNH HUNG, ĐẠO SĨ PHÓNG KIM

Tôi thuận theo hướng chỉ của Phùng Bảo nhìn qua.

Phía dưới thân núi hướng về phía Bắc, chắc là vị trí thông tới phủ đệ của Viên Hóa Thiệu, lại được xây một căn nhà sàn.

Căn nhà sàn này được xây dựng một cách vô cùng tinh xảo.

Độ cao khoảng tầm ba bốn mét, độ rộng không khác gì với nơi ở của người bình thường.

Phía trước căn nhà sàn, có mấy cỗ quan tài mỏng, quan tài không những chất gỗ mỏng, mà độ sâu của quan tài cũng vô cùng hẹp.

Quan tài nhìn như đặt nằm trên mặt đất, nhưng lại còn cách mặt đất một cự ly chừng nửa thước.

Giống như đang trôi nổi vậy...

Càng kỳ dị hơn là, có rất nhiều xác chết của chuột xám chất đống bên trong.

Tiếng khóc thê lương, bi thảm, đứt quãng từ trong chỗ căn nhà sàn đó vọng ra.

Ba người già còng lưng, khoác áo tang, lết đến bên cạnh quan tài, tiếng khóc đó càng trở nên thê thảm hơn.

Chỉ là mũ của áo tang kéo quá thấp, nhìn không rõ mặt mũi bọn họ...

“Người khóc tang cho chuột, đều không phải là người tốt đẹp gì cả...”

Phùng Bảo cắn răng nói một câu, rồi lại nói: “La tiên sinh, tôi lên trên đuổi bọn đấy đi, đống chuột này, hình như là đám mà vừa nãy chúng ta đánh chết.” Kết quả Liễu Dục Chú lại huơ phất trần một phát, chặn trước người Phùng Bảo.

“La Thập Lục, cậu còn có gì dùng đối phó với gia tiên thì đều lấy hết ra, mấy kẻ này, đều không phải người.”

“Việc này...” Đầu mày tôi nhíu chặt lại.

Phùng Bảo với mấy người nhà họ Phùng kia thì càng đưa mắt nhìn nhau.

Cũng đúng vào lúc này, mấy cỗ quan tài kia, đột nhiên nhích về phía chúng tôi bên này...

Quan tài không chạm đến mặt đất, độ cao khoảng chừng một thước, lắc lắc lư lư, đúng thật chẳng khác gì trôi nổi trên không...

“La tiên sinh... Đây là quỷ chuyển quan à...” Giọng của Phùng Bảo toát ra vẻ khàn khàn.

“Roi liễu và hùng hoàng đối phó với Liễu tiên đều lấy hết ra.” Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát.

Bởi vì cùng với việc cỗ quan tài di động lên trước, ba người già còng lưng gào khóc kia cũng đang lết về phía chúng tôi.

Tốc độ của bọn họ đều rất chậm, có điều cùng với với việc đầu ngoảnh lại, liền khiến người ta tim đập chân run.

Nhìn lướt qua một phát, đó là ba người già nước da đen nhẻm, nhưng lại toát ra chút ít trắng nhợt.

Có điều cùng với việc lại gần, đó nào phải là người, phía dưới cái mũ áo tang, rõ ràng là một đám rắn tụ tập lại, quấn lấy nhau, không ngừng ngoe nguẩy.

Phùng Bảo và những người còn lại của nhà họ Phùng, trên trán đều là từng giọt mồ hôi to đùng.

Nỗi sợ hãi bọn họ phải chịu đựng rõ ràng nhiều hơn đáng kể.

“Đều vững tâm lại cho tôi! Có mấy người La tiên sinh ở đây, chúng ta làm tốt việc của mình là được! Có mỗi mấy con rắn thôi, lấy hùng hoàng với roi liễu ra!”

Phùng Bảo gầm lên một tiếng, hắn trước tiên là thả cái balo leo núi trên lưng xuống, sau khi mở ra xong bèn giật ra ngoài một nắm roi liễu!

Dưới ánh trăng, trên những cây roi iễu này đều có thể nhìn thấy rõ nét bột hùng hoàng đang rắc xuống.

Ít nhất có gùi tre của ba người cũng đều để những thứ này, Phùng Bảo gầm một tiếng, kích thích huyết tính của những người còn lại.

Bọn họ cầm lấy roi liễu, do Phùng Bảo cầm đầu, trực tiếp bước nhanh về phía ba cây cột rắn khoác áo tang kia.

Liễu Dục Chú một tay ấn lấy bên hông, tay còn lại nắm chặt phất trần, ánh mắt gã thì lại nhìn chằm chằm vào căn nhà sàn kia.

Mắt của Trần mù đã phủ lên một làn sương mù màu đen, màu đen và xám trắng giao thoa lại với nhau, càng toát ra vẻ u ám kỳ dị, lão đột ngột sải bước, trực tiếp đi thẳng về phía căn nhà sàn bên kia.

“Chú T...” Tôi vốn định gọi Trần mù lại, nhưng giọng nói vẫn đột ngột im bặt.

Tôi định nói là Bạch tiên, Hồ tiên, Hoàng tiên còn chưa hiện thân, đừng tùy tiện qua căn nhà sàn, nhưng nghĩ đến trần mù cõng Lý Độn Không, chỉ dựa vào mấy loại Gia tiên này làm sao làm lão bị thương được?

Chúng tôi cứ nhanh chóng giải quyết rắc rối lớn trước mắt đã, rồi đi qua giúp sau!

“Vụt tan chúng ta, tôi sẽ ra tay.” Liễu Dục Chú trầm giọng mở miệng, giọng của gã mười phần khí thế, khiến tâm thần tôi ổn định không ít.

Trong nháy mắt, mấy người Phùng Bảo đã đi đến trước ba cây cột rắn kia.

Mấy cỗ quan tài kia lập tức đều dừng lại, Phùng Bảo vụt vung tay lên, roi liễu quất thật mạnh vào cây cột rắn trên đầu!

Đám đầu rắn bên trên vụt bắn mạnh ra ngoài, có điều giây phút bọn chúng tiếp xúc với roi liễu trong tay Phùng Bảo, liền trực tiếp tan tác từng đám.

Những người còn lại nhà họ Phùng động thủ cũng đều như vậy.

Roi liễu cộng với hùng hoàng, khiến đám rắn này bị khắc chế hoàn toàn, uy lực vượt xa so với một cây gậy khóc tang gỗ liễu tôi dùng hôm đó!

Gần như trong thời gian mười mấy nhịp thở, ba cây cột rắn đã trực tiếp đổ sụp luôn xuống, đầy đất đều là rắn nhỏ mảnh màu đen ánh sắc trắng, tiếng xì xì khiến toàn thân người ta đều nổi da gà, da đầu không ngừng tê rần.

Rắn nhỏ gần như đều nhanh như bay vọt về phía đám người Phùng Bảo, thân thủ những người nhà họ Phùng này đúng thật là không tồi, đặc biệt là sau khi bọn họ dùng roi liễu quất trúng thân rắn xong, đám rắn đó trên cơ bản đều không thể động cựa.

Chỉ có điều số lượng rắn qua nhiều, rất nhanh liền có người lộ ra vẻ mệt mỏi kiệt sức.

Tiếp tục thế này, sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện...

Tôi lập tức nhìn sang Liễu Dục Chú.

Tôi kỳ thực không có đối sách nào tốt hơn nữa cả, hoàn toàn không ngờ rằng có nhiều rắn đến thế, số roi liễu và hùng hoàng này, mắt nhìn là không đủ dùng rồi.

Thần sắc Liễu Dục Chú nghiêm nghị, gã vụt sải bước lên trước, giơ tay vung một phát, bèn rút ra một sợi dây vải, mà dưới ánh trăng, trên sợi dây vải này phủ đầy đốm sáng màu bạc.

Tôi còn chưa kịp nhìn kỹ, Liễu Dục Chú đã lại hất tay một phát, cả sợi dây vải liền bay cao lên.

Giây tiếp theo, hai tay gã giơ ngang, phất trần đã đặt ngang trước ngực, tay phải gã cầm đầu cây phất trần, tay trái vuốt thẳng phần đuôi phất trần.

“Càn Nguyên hanh lợi trinh, châm pháp lý ưu thâm, tế được việc trong trạch. Âm dương diệu có linh! Mật quyết như thần thông! Chí linh vọng cảm ứng!”

“Phụng thỉnh tất thảy tiên sư Miêu Quang Kiều, Triệu Quang Phổ, Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, hà cớ chân hương được cùng thờ cúng. Nay có đạo sĩ Liễu Thị, Liễu Dục Chú, cầu diệt Liễu tiên!”

Trong lúc nói, ống tay áo của Liễu Dục Chú vẩy vẩy, từ trong ống tay áo lại bắn ra mười mấy nén hương, lúc số hương này chạm đất, đầu nén hương đều bốc lên từng làn khói xanh lượn lờ.

Lời của gã còn chưa dừng lại, tiếp tục lớn giọng quát: “Thiên có Tam Kỳ, Địa có Lục Nghi, tinh linh dị quái, cố khí phục thi, bùn vàng đất đỏ, gạch ngói phần mộ, tỏa sáng bách bộ, theo kim gặp mặt, lập tức tuân luật lệnh!”

Chú pháp này của Liễu Dục Chú dài khác thường, mà mấy cái tên mà gã hét ra, càng mười phần uy nghiêm.

Mà tất cả những việc này, cũng chỉ diễn ra trong thời gian mười mấy nhịp thở!

Hương trên mặt đất phụt cháy bùng, dây vải trên trời cũng rơi xuống trước mặt Liễu Dục Chú, Liễu Dục Chú thụp người xuống, vừa vặn thành động tác đứng tấn, tay phải của gã vụt rút ra sau một phát, vung phần đuôi của phất trần ra, trực tiếp quật thẳng lên trên dây vải!

Vù vù vù!

Chấm sáng màu bạc bắn tung ra ngoài!

Tôi lúc này mới nhận ra, cắm trong sợi dây vải đó, toàn bộ đều là kim bạc!

Giây tiếp theo, Phùng Bảo và những người nhà họ Phùng còn lại ở phía trước đều thất kinh đến ngẩn người ra, không dám nhúc nhích chút nào.

Đây không còn chỉ là kinh nữa, mà càng là sợ!

Tôi nhìn mà đều thấy khiếp hãi...

Bởi vì tất cả đám rắn nhỏ, trong nháy mắt toàn bộ đều chết hết rồi...

Dưới ánh trăng, trên chỗ bảy thốn của mỗi con rắn, đều vừa vặn đâm trúng một cây kim bạc...

Có cây kim bạc còn trực tiếp đâm xuyên qua hai ba con rắn luôn, khiến chúng bị cắm chết cùng với nhau...

Ngoài ra, ba cỗ quan tài mỏng đó cũng rẹt một tiếng nứt toác ra.

Lộ ra phía bên dưới, hóa ra là mấy con nhím...

Đây nào phải quỷ khiêng quan tài gì, chẳng qua là mấy con Bạch tiên đang khiêng quan tài, cố làm ra vẻ huyền bí mà thôi!

Rõ ràng có thể nhìn thấy mấy cây kim bạc, đã cắm xuyên đỉnh đầu của Bạch tiên.

Liễu Dục Chú không hề thở dốc, thần sắc vẫn vô cùng nghiêm nghị, gã trầm giọng nói: “Số kim này tôi chỉ có chừng đấy thôi, toàn bộ đều thu lại, La Thập lục, cậu theo tôi qua bên kia, trong căn nhà sàn đó còn có Hồ tiên và Hoàng tiên, đừng để Trần mù tiêu hao quá nhiều, thân thể ông ta cho dù có cứng, bị trúng vong quá lâu cũng không chống đỡ nổi đâu.”

Trong lòng tôi kinh hãi, lập tức nói một câu đợi chút.

Tiếp đấy tôi nhìn sang Phùng Bảo, nói: “Đưa theo hai người, thả mấy con ngỗng kia ra, nhanh!”

Sau đó tôi mới ra hiệu cho Liễu Dục Chú tiếp tục tiến lên trước!



[Tác giả có lời muốn nói]

Ngày mai còn có ba chương, mọi người happy 1/5 sắp kết thúc rồi! Sắp xếp lại tâm trạng, chuẩn bị đi làm nào!

Hy vọng các vị đạo hữu tháng năm đều đại tấn tài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận