Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 757: BỊ NGƯỜI KHỐNG CHẾ

Sau khi lớp áo choàng màu xám bị lật ra xong, không hề lộ ra khuôn mặt của hắn, trên mặt hắn vốn đã có da người che đậy.

Tôi nhìn rõ lớp da người đó.

Da người trực tiếp trùm hết cả phần đầu của hắn.

Càng quan trọng hơn là, lớp da này trắng bệch khác thường, không giống như kiểu vàng vọt của người bình thường, càng không phải là kiểu tái xanh của người chết thông thường.

Thậm chí trên bề mặt da của nó, còn có không ít lông vũ mịn ép sát vào!

Lòng tôi chấn động một phát, chằm chằm nhìn cái đầu của hắn, gằn giọng quát lớn: “Dương Hạ Nguyên!”

Bởi vì tấm da này, là da của xác vũ hóa!

Trong Phị Phát Quỷ chỉ có một cái xác vũ hóa, đó chính là Khâu Xử Đạo!

Xác chết của Khâu Xử Đạo, chỉ có một mình Dương Hạ Nguyên tiếp xúc, cũng chỉ có một mình y từng tiếp xúc!

Chỉ có điều y không hề trả lời, hai tay vụt quật mạnh một phát về phía tôi!

Hai cái móc sắt đó vù một phát, bắn bay về phía tôi.

Ngoài việc kinh sợ, tôi lại lần nữa lách người tránh né!

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến tim tôi đập điên cuồng.

Lúc trước tôi dự định trước tiên đối phó với Xác âm luyến dương, chính là bởi không muốn ra tay với Dương Hạ Nguyên trước.

Trong tướng quẻ, nếu Dương Hạ Nguyên án binh bất động, chúng tôi ra tay với y trước, thì Dương Hạ Nguyên khả năng sẽ thắng.

Trước tiên không đếm xỉa đến Dương Hạ Nguyên, dọn dẹp Xác âm luyến dương xong, cộng với việc có xác chết của Khâu Xử Đạo trong tay, không sợ Dương Hạ Nguyên không mò ra.

Đương nhiên việc này cũng có nguy hiểm, chính là Dương Hạ Nguyên nhẫn nhịn được, vậy thì chúng tôi đúng là hết cách.

Nhưng bây giờ con hồ ly già Dương Hạ Nguyên này, lại không nhịn được trước!

Nếu như đem lập trường của tôi và y hoán đổi cho nhau, sợ rằng tôi cũng không nhịn nổi!

Cho dù bây giờ rất nguy hiểm, nhưng Dương Hạ Nguyên thua chắc rồi!

Tư duy xẹt qua như chớp, lòng tôi tự tin tăng mạnh.

Quyết liều một phát, tránh né không có tý chút tác dụng gì, tình trạng lúc này liền chỉ có thể đối đầu với y! Còn may lúc này Xác âm luyến dương chưa tỉnh, đám huyết sát đó cũng vẫn đang ngủ say.

Tôi ngậm ngang lấy cán dao găm, trong nháy mắt móc nghiên mực và Bút Địa Chi ra!

Trong chớp mắt, tôi đem Bút Địa Chi chấm lên trên nghiên mực một phát, rồi bèn hướng về phía một trong hai cái móc sắt đang quật tới kia nhanh chóng phác họa nét bút của Trấn sát phù, đồng thời lách người tránh khỏi cái móc sắt còn lại.

Vốn dĩ tôi có thể miễn cưỡng tránh được cả hai cái móc sắt.

Nhưng cứ tránh né mãi kiểu gì cũng có lúc không tránh được, nếu như có thể liều thử một phát, còn có cơ hội kéo dài tới khi mấy người Liễu Dục Chú tới!

Vù một tiếng, cái móc sắt còn lại từ bên người tôi lướt qua.

Tôi tay cầm Bút Địa Chi, đạo Trấn sát phù đó trong nháy mắt đã được phác họa ra.

Cái móc sắt đang lao chính diện về phía tôi kia trong nháy mắt liền va chạm với Bút Địa Chi.

Giây phút đó, giống như là tôi dùng Bút Địa Chi phác họa phù văn trên móc sắt vậy!

Cái móc sắt vốn đang lao một cách vô cùng mãnh liệt, lập tức một phát liền bị đình chỉ, “Cạch!” một tiếng rơi xuống dưới đất.

Dương Hạ Nguyên lập tức rút tay, cái móc sắt đánh hụt kia bị lôi giật lại, mắt nhìn lại móc về phía thắt lưng tôi.

Trấn sát phù có tác dụng, tâm trí tôi đã bình tĩnh hẳn!

Lật tay lại dùng Bút Địa Chi vạch về phía cái móc sắt đang móc về phía lưng tôi

Lại là cạch một tiếng, móc sắt lại lần nữa tuột khỏi tay Dương Hạ Nguyên.

Dương Hạ Nguyên giống như ngẩn người ra vậy, khựng lại tận mấy giây đồng hồ.

Tôi làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được, nhanh chóng thu Bút Địa Chi và nghiên mực lại, vụt một phát chồm lên trước, đồng thời một phát nắm lấy dao găm ngậm trên miệng, thuận thế đâm về phía ngực của Dương Hạ Nguyên!

Y thất thần cũng chỉ trong nháy mắt, hai tay đột ngột giơ lên, trực tiếp ấn lấy bả vai tôi.

Tôi dốc hết toàn bộ sức lực, con dao găm đó vẫn cứ đâm xuống dưới, cho dù là y ấn lấy tôi, tôi vẫn không giữ lại chút sức nào.

Kết quả Dương Hạ nguyên lại nhảy bật lên một phát, y không những né khỏi dao găm của tôi, mà thậm chí còn bật cao lên bên trên đỉnh đầu tôi.

Thời điểm then chốt này, y buông bả vai tôi ra, cho tôi thời cơ nghỉ lấy sức.

Nhưng giây tiếp theo, hai chân của y lại rơi mạnh lên trên bả vai tôi!

Cơn đau buốt khiến tôi hự lên thành tiếng, Dương Hạ Nguyên lại còn vỗ một chưởng thật mạnh về phía đỉnh đầu tôi!

Tôi lập tức cảm giác hoa mắt chóng mặt đầu óc choáng váng, trước mắt đều tối sầm cả lại.

Thân thủ của Dương Hạ Nguyên không yếu, lần trước y và Âm tiên sinh hợp lực gần như có thể chế ngự được Dương Thanh Sơn, bản thân y còn biết Đạo pháp, có thể tưởng tượng được y mạnh đến mức nào.

Lúc này y dùng da của Thiện thi Khâu Xử Đạo làm mặt nạ, tuy rằng y không lấy được Thi đan, nhưng máu của Thiên thi tuyệt đối cũng khiến y thu hoạch không nhỏ.

Ít nhất nhìn từ thân hình, y đã không thể nào còn là lão già tuổi xế chiều kia nữa.

Tôi nén nhịn cơn đau, hai tay giơ lên, trực tiếp túm luôn lấy hai chân của Dương Hạ Nguyên, dùng sức đẩy một phát ra trước, đồng thời vụt rút người ra phía sau, định quật y xuống.

Nhưng Dương Hạ Nguyên không những không hề nhúc nhích, mà hai tay của y càng chụp lên trên đầu tôi, ấn thật mạnh vào huyệt Thái dương của tôi...

Phát này, trước mắt tôi lập tức liền tối sầm, cả người đều mất đi ý thức.

Cũng chẳng biết đã qua bao lâu, đợi lúc tôi tỉnh lại, đầu óc đau nhức vô cùng.

Ánh sáng xung quanh rất tối tăm, toàn thân tôi đều bị trói chặt cứng lại, gần như không thể cựa quậy chút nào.

Tôi phát hiện mình đang quỳ trên mặt đất, phía trước chẳng phải chính là cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng của Xác âm luyến dương sao?

Đám huyết sát kia vẫn mang bộ dạng ngủ say.

Tôi giãy giụa một phát, trên người bị trói quá chặt, đúng thật là đến một chút khả năng nhúc nhích cũng chẳng có.

Dương Hạ Nguyên... thì lại biến mất không thấy đâu nữa...

Tư duy trong đầu óc dần trở nên rõ nét, lòng tôi lại càng nghi ngờ kinh hãi!

Miễn cưỡng cúi đầu, tôi xác định bản thân không mở được cái kiểu trói gô trên người này, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến, Dương Hạ Nguyên thế này là định để Xác âm luyến dương hút Dương khí của tôi?

Hay là, y không những có dự định này, mà còn muốn dùng tôi đối phó với Lưu Văn Tam và Liễu Dục Chú? Bây giờ y đi đâu rồi? Ẩn trong bóng tối sao?

Trong đầu tôi chỉ nháy mắt, đã nảy ra cả một đống nghi hoặc và suy đoán.

Còn nữa, Dương Hạ Nguyên không khỏi hơi mạnh quá mức rồi...

Y vẫn còn chưa sử dụng đến Đạo pháp, tôi dẫu sao cũng đã dùng Bút Địa Chi, mà vẫn chẳng có tý chút gì là đối thủ của y cả.

Nghĩ rõ những khả năng này xong, lòng tôi không nỏi lại nặng trĩu thêm vài phần.

Cũng chẳng biết tôi hôn mê mất bao lâu, bên chỗ Liễu Dục Chú và Lưu Văn Tam, rốt cục thế nào rồi...

Còn Dương Hạ Nguyên nếu như dự định như điều mà tôi suy đoán kia, y chắc đang ở trong bóng tối, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Thậm chí khả năng bên cạnh tôi cũng có cạm bẫy gì đó.

Chỉ là lúc trước tôi hôn mê rồi, chẳng nhìn thấy gì cả, cũng chẳng phát giác được gì hết...

Tôi không mở miệng hô gọi gì hết, có gọi cũng vô dụng, ngược lại còn có khả năng khiến đám xác sống huyết sát này tỉnh lại.

Có điều tôi lại phát hiện, xác sống huyết sát, sao lại thiếu mất mấy con?

Tôi ngoài việc bất an ra, thì chẳng làm được gì cả, vậy nên thôi thì định thần tập trung tư tưởng, quan sát kỹ lưỡng, một khi mấy người Lưu Văn Tam và Liễu Dục Chú tới đây, thì trước tiên nhắc nhở bọn lão.

Bọn lão tới rồi, nhất định có thể liều một phen với Dương Hạ Nguyên... Dương Hạ Nguyên nhất định sẽ thua!

Thời gian trôi qua quá chậm, mỗi giây dài như một ngày.

Tôi miễn cưỡng ngoảnh đầu, trên cổ cũng bị buộc không ít dây thừng.

Bên tai dần dần nghe thấy âm thanh khe khẽ.

Tôi tưởng là Liễu Dục Chú và Lưu Văn Tam tới, đang định mở miệng nhắc nhở bọn họ, kết quả cạnh bả vai, lại đột nhiên thò ra một cái đầu.

Y trùm tấm da người màu trắng của Thiện thi đó, hai con mắt từ trong khe hở của tấm da người lộ ra ngoài, chòng chọc nhìn tôi.

Tim tôi đột nhiên đập đánh thịch một phát, có điều tôi lại cảm giác, tại sao lần này, tôi mới cảm thấy quen thuộc?

Giây tiếp theo, y đột nhiên lùi sau nửa bước, vụt giơ chân lên, đạp một cú thật mạnh lên trên vai tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận