Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 975: TRONG MỆNH CHÚ ĐÁNG CÓ MỘT ĐẠI KIẾP NẠN!

Trương Nhĩ không lập tức trả lời Liễu Dục Chú, lão tỉ mỉ kiểm tra mặt bàn một lượt xong, mới gật gật đầu.

Tiếp đấy lão bưng chén trà kia lên, một hớp uống sạch.

Thế này cực giống với người ở trong nhà mình thu dọn đồ đạc, bận bịu hết xong, thì uống một chén trà giải khát.

Mấy người Liễu Dục Chú, Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương cũng không lập tức động thủ, mà bốn người tản ra thành hàng, trong tay mỗi người đều nắm chặt kiếm gỗ đào, rõ ràng là đang trong trạng thái phòng bị, không cho Trương Nhĩ bất cứ cơ hội đào tẩu nào.

Trương Nhĩ thở mạnh ra một hơi, nhìn vọng về một hướng, đột nhiên lại nói: “Không phải vấn đề có chạy thoát được không, mà ta vấn đề là ta có muốn chạy hay không.”

“Ta kỳ thực có một thắc mắc, Thập lục, trước khi động thủ, giải đáp cho chú Trương được không?” Trương Nhĩ ngoảnh đầu lại, khoảnh khắc nhìn đối diện với lão, trong mắt lão ánh sáng lấp lánh, thần thái ngời ngời.

Vừa nãy nhìn sơ qua Trương Nhĩ, tôi còn chưa nhìn thấy tướng mặt Trương Nhĩ một cách rõ ràng tỉ mỉ như vậy.

Bây giờ nhìn một phát thế này, lại khiến lòng tôi kinh hãi.

Nhìn sơ thì không nhìn ra được khác biệt gì lớn, nhưng nhìn kỹ thế này, thay đổi của lão so với trước đây liền quá đỗi khủng khiếp!

Vốn dĩ lông mày, dáng mày của Trương Nhĩ, đều không khác gì với người bình thường, nhưng bây giờ xương mày của lão lại cong dài quá mắt, thân mày không ngắt quãng, góc xương mày không cao lộ, ấn đường rộng thoáng, đây là chủ thông tuệ, cùng với thọ lâu!

Kỳ thực tướng mặt này lẽ ra nên phối hợp với tướng cách chỉnh thể mày thanh mắt tú, còn là chủ tính cách ôn hòa.

Chỉ có điều Trương Nhĩ lại thiếu mất đúng điểm mày thanh này, lông mày của lão trở nên rậm rạp hơn không ít, hơn nữa toàn bộ đều mọc dựng!

Trong dáng mày kỵ nhất chính là lông mày dựng đứng và rũ xuống!

Người lông mày dựng đứng, chủ tính cách quái gở hiểm độc, tuy có trí dũng, nhưng dễ tổn hại âm đức, trọn cả một đời, ắt gặp đại nạn! Giao tiếp với người khác, thì chú trọng thực tế, rao giảng lợi ích!

Bây giờ xem ra, hành vi việc làm của Trương Nhĩ, chẳng phải chính là như vậy sao?

Lão ăn gạo thọ, tuổi thọ kéo dài, thọ lâu hẳn luôn.

Nhưng lão giết người không chớp mắt, càng là quái gở ác độc, đồng thời tổn hại âm đức, hơn nữa đeo bám chúng tôi lâu như vậy, bây giờ mới chịu lộ mặt. Bao gồm việc kết bạn, tiếp cận người khác của lão, cũng đều là vì lợi ích.

Còn về những tướng mặt khác của lão, thì bây giờ không mấy nhìn ra được.

Chỉ dựa vào tướng mặt, thì chỉ có thể nhìn thấy tướng cách nổi bật nhất.

Trương Nhĩ đột nhiên cười lên.

Lão lắc lắc đầu, nói: “Thập Lục, bảo cậu giải đáp thắc mắc cho chú Trương, chứ không bảo cậu xem tướng, thói quen này của cậu, đúng thật là không hay lắm.”

Tôi hơi nheo mắt lại, trầm giọng nói: “Nếu chú muốn hỏi, bọn tôi tại sao lại tìm thấy chú, tôi sẽ bảo với chú, đây là biến số, ác giả ác báo trời có mắt, trước đây mệnh số vận số đứng bên phía chú, nhưng lần này, lại đứng ở bên phía bọn tôi.”

“Ồ? Đúng là cảnh giác hơn không ít, vậy biến số này là ai, nói ra nghe xem, chung quy nhìn khí thế của các cậu, là cho rằng sẽ không để ta còn sống mà rời đi.” Trương Nhĩ cười nhạt tiếp tục hỏi.

Tôi lắc lắc đầu, lại lần nữa mở miệng: “Bọn tôi sẽ không giết chú đâu, chết thì dễ chứ tạ tội mới khó, mạng người trong tay chú quá nhiều.”

“Có một nửa, là của Thập Lục cậu đấy.” Trương Nhĩ lại rót một chén nước trà, uống một hơi hết sạch.

Lời này của lão, khiến trong lòng tôi cực kỳ phức tạp, nhắm chặt hai mắt lại.

Một lát sau, tôi lại lần nữa mở hai mắt ra, trong mắt cũng toát ra sát khí: “Là của tôi, đích thực không sai, cái nhân tôi trồng, tôi bèn phải đón nhận thứ quả này, chú Trương, hôm nay là kiếp nạn của chú, lông mày chú mọc dựng, trong mệnh đáng có một đại kiếp nạn! Kiếp nạn này, tôi thấy chú hôm nay không qua khỏi được, đúng thật có nhiều thắc mắc vậy, đúng thật muốn biết vậy, đợi lúc chú đền tội trước pháp luật, sẽ có người bảo cho chú thôi.”

Giây phút nói xong, tôi lập tức không tiếp tục tiêu hao thời gian với Trương Nhĩ nữa, mà quát nhỏ: “Liễu đạo trưởng, động thủ tóm lấy lão! Không biết Dương Hưng ở đâu, đừng để lão kéo dài thời gian!”

Giây tiếp theo, sắc mặt Trương Nhĩ lập tức lạnh lại một phát.

Chén trà trong tay lão, “Bốp!” một tiếng đập xuống mặt đất!

Trương Nhĩ bất mãn, tôi biết nguyên nhân khiến lão bất mãn.

Lão bất mãn chuyện biến số là gì tôi không nói, lão bất mãn lão nói muốn tôi giải đáp thắc mắc cho lão, tôi căn bản không hỏi lão, lão thắc mắc ở chỗ nào.

Nhưng sự bất mãn của lão, lại là do tôi cố ý gây ra!

Trương Nhĩ hiểu tôi, tôi sao lại không hiểu lão?

Những tiểu tiết này của lão, nếu như giao cho Liễu Dục Chú, Liễu Dục Chú hoặc giả bèn sẽ nói, thậm chí là Lưu Văn Tam khả năng cũng sẽ nói, bởi vì bọn họ sẽ cho rằng, nên để Trương Nhĩ làm một kẻ chết một cách rõ ràng.

Nhưng những tiểu tiết này bèn rất có khả năng sẽ cho Trương Nhĩ biến số, thậm chí cũng là phương thức kéo dài thời gian của lão.

Dù sao, chúng tôi cũng chưa nhìn thấy Dương Hưng!

Không biết được Trương Nhĩ đã sắp xếp những gì, hay là chúng tôi tới vừa trùng hợp, lão đang làm một số bố trí nào đó, Dương Hưng bây giờ không lộ mặt được.

Tư duy chỉ trong nháy mắt, mà giây phút chén trà chạm đất, bốn đạo sĩ nhà họ Liễu lấy Liễu Dục Chú làm đầu, đồng thời nhấc tay, đồng loạt quát lên thành tiếng.

“Cái văn: Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương!”

Tiếng quát đồng loạt, lập tức vang dội trên đỉnh núi.

“Ta nay trảm bỏ, trừ đi bách ương! Nhất trảm trừ Thiên ương, thiên phùng đạo lộ quỷ, trảm trừ tru ma quỷ, vĩnh viễn rời quê hương!”

Bốn đạo sĩ nhà họ Liễu đồng thời đạp bước lên trước.

Vù vù vù!

Bốn thanh kiếm gỗ đào bay ra ngoài, đồng loạt bắn về phía Trương Nhĩ!

Động tác của bọn họ nhanh đến mức gần như hình thành tàn ảnh.

Hơn nữa bọn họ căn bản không hề dừng lại, mà đột ngột xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ tại chỗ, trong tay mỗi người lại là hai thanh kiếm Mậu đào đen xì bắn bay ra ngoài.

“Nhị trảm trừ Địa ương, Địa hộ hàng cát tường, nam tà nữ quy chính, trảm diệt tự tiêu vong!”

“Tam trảm trừ Quỷ ương, bách quái đều ẩn nấp, đoạn trừ nhiều ác sự, gia quyến tự an khang, ta phụng Ngọc hoàng Luật lệnh xá!” Động tác của trảm thứ hai và trảm cuối cùng của Trảm tang chú hoàn toàn liền mạch với nhau, kiếm Mậu đào bắn ra ngoài xong, ngay tiếp đó bèn là kiếm đồng thau!

Một người sáu kiếm, bốn người bèn là hai mươi tư kiếm.

Tôi đã rất lâu không được thấy Liễu Dục Chú dùng Trảm tang chú rồi, mà lần này nhìn thấy, bèn là Trảm tang chú của bốn đạo sĩ.

Lúc này trên Hung sơn núi Ngà, phảng phất tất cả luồng khí hung ác đều bị Trảm tang chú này cưỡng chế đè nén xuống vậy!

Mà tất cả những việc này nhanh đến mức nào?

Nhanh đến mức chén trà mà Trương Nhĩ đập vừa mới chạm đất.

Nhanh đến mức cái chén chỉ mới vỡ thành vô số mảnh, kèm theo nước trà còn sót lại trong chén cùng với mảnh vỡ bắn ra ngoài.

Kiếm, đã bắn hàng loạt ra ngoài!

Lúc này, tôi thậm chí còn dâng lên một tia kinh ngạc: thế trận Liễu Dục Chú dẫn theo ba vị sư bá này liệu có lớn quá không?

Dù sao lúc chúng tôi đối phó với Xác âm luyến dương, cũng chính là tổ hợp này của bọn họ.

Có Dương Hưng còn đỡ, Dương Hưng không ở bên cạnh Trương Nhĩ, một bộ Trảm tang chú này đánh xuống, trực tiếp giết luôn Trương Nhĩ rồi, thì làm thế nào?

Mà vừa hay vào lúc này, Trương Nhĩ lại đột nhiên cười cười gật đầu, đồng thời giơ tay lên.

Giống như lão đang hoan hô vậy! Vì sự mạnh mẽ cùng hung cực ác của Trảm tang chú mà hoan hô!

Đồng tử mắt tôi gần như co mạnh lại thành một chấm nhỏ, Liễu Dục Chú cũng mang sắc mặt nghiêm trọng.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên vù một tiếng, một bóng người không chút báo hiệu xuất hiện trước mặt Trương Nhĩ!

Trên thân bóng người đó cũng là một bộ đạo bào, nhưng bộ đạo bào đó lại nhếch nhác rách rưới đầy bẩn thỉu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận