Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 709: MƯU TRONG MƯU, KẾ TRONG KẾ

Tay giơ đao hạ, Liễu Dục Chú chặt đầu của Viên Hóa Thiệu xuống, rồi lại trực tiếp xé một miếng áo đạo bào bọc nó lại, buộc thành bộ dạng một túi hành lý nhỏ.

Tuy rằng Viên Hóa Thiệu không phải bị ngũ mã phân thây, nhưng bây giờ cũng thành đầu xác hai nơi.

Hơn nữa y sống cũng quá lâu quá dài, phương pháp đơn giản, làm sao có thể ngăn chặn được tội ác của y?

Y hại người nhiều như vậy, rơi vào kết cục này dưới tay Dương Thanh Sơn và Lý Âm Dương, thực chất là đúng người đúng tội.

Tôi cũng hít sâu một hơi, nói: “Bố mẹ, ông nội tôi, nói cho cùng đều vì Viên Hóa Thiệu mà chết, tôi theo lý nên tế lễ, cái xác tàn này tôi lấy đưa đi cúng bố tôi và ông nội tôi xong, sẽ chôn vào một chỗ đất dữ, y trước khi hóa sát đã bị phân thây, không còn khả năng hóa sát, không hóa sát bèn không có khả năng phá xác, cho dù hồn chưa triệt để tan đi, táng ở nơi phần mộ đất dữ tôi chọn cho y, y cũng vĩnh viễn không được siêu sinh.”

“Rất tốt.” Trên mặt Liễu Dục Chú cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ.

“Lúc người nhà họ Phùng thu dọn tàn cục, bảo bọn họ thu thập pháp khí của tôi, tôi qua Trường Thanh Đạo Quán tu dưỡng hai ngày, La Thập Lục, tôi đợi cậu tới.”

Cùng lúc Liễu Dục Chú nói, bèn trực tiếp xách đầu của Viên Hóa Thiệu đi về phía bên ngoài cây cầu gỗ.

Tôi vẫy tay gọi Phùng Bảo lại, Phùng Quân thì đi phía sau lưng hắn, lúc này tôi không nói thêm gì Phùng Quân, chỉ dặn dò bọn họ liên lạc người tới thu dọn tàn cục ở trong thôn.

Trần mù biểu thị lão qua khu nhà thu xếp xác chết của Lý Độn Không.

Lưu Văn Tam thì chỉ vào cái xác tàn của Viên Hóa Thiệu trên mặt đất, nói lão trông chừng xác chết, nên không vào thôn nữa.

Ngao sói lúc thì chạy vòng quanh xác chết của Lý Âm Dương, lúc lại nhòm ngó xác chết của Viên Hóa Thiệu, tiếp đấy nó lại đột nhiên quay đầu chạy đi luôn.

Giây tiếp theo tôi mới phát hiện, nó lại cắp từ trên đoạn đường lúc nãy chúng tôi đuổi theo ra một cánh tay, đôi ba miếng liền nuốt luôn vào bụng.

Còn về con ngỗng kia, nó đập cánh phành phạch, ngửa lên trời kêu mấy tiếng, rồi bèn đủng đỉnh đi lại xung quanh.

Cái chết của Viên Hóa Thiệu, đích thực khiến tôi thở phào một hơi lớn, nhưng trong lồng ngực vẫn còn cái cảm giác nghèn nghẹn không thông.

Ngoảnh đầu nhìn xác chết của Lý Âm Dương, trong lòng tôi vô cùng phức tạp.

Vết thương chỗ bụng dưới của ông ta vẫn như cũ, hoặc giả là do nguyên nhân lúc trước nhét Thiện thi đan vào, phần cơ thể chỗ đó đã có chút lở loét.

Âm dương tương dung, nhưng Thiện Ác lại không cách nào tương dung, nếu không phải Thiện hơn Ác, thì bèn là Ác đè Thiện, Lý Âm Dương có thể giữ được một chút tỉnh táo trong tình trạng có Thiện thi đan, đã chẳng dễ dàng gì.

Tôi đi đến trước xác chết ông ta, bịch một phát, quỳ thật mạnh xuống, hành lễ ba quỳ chín lạy với xác chết.

“Sư tổ, ý Thập Lục kiên quyết, Sát thuật không muốn dùng, con đã móc Đan phá xác người, sẽ không tiếp tục làm chuyện diệt tổ, Âm dương ắt có định số, người tuy đã hóa thành Ác thi, nhưng cuối cùng lại chưa hề làm việc đại ác, trong vô tận nhất định còn có một con đường có thể đi, Thập Lục sẽ tìm ra nó, trước thời điểm này đồ tôn đưa người tới đoàn tụ với sư tổ mẫu trước.”

Ngừng một chút tôi lại nói tiếp: “Nghiên Thiên Can và Định la bàn người đã đem truyền lại, Thập Lục bèn lấy chúng đi, xin đắc tội sư tổ.”

Tôi đứng dậy, hít sâu một hơi, rồi mò mẫm trên người xác chết của Lý Âm Dương.

Trên người ông ta chỉ còn sót lại một chiếc áo liệm mỏng manh, Đường phục sớm đã bị Trương Nhĩ mặc đi, áo lót vừa nãy dùng làm cú lừa, rất nhanh tôi liền tìm hết một lượt, nhưng phát hiện không có Nghiên Thiên Can... Càng chẳng có Định la bàn...

Tôi lập tức mặt liền hơi biến sắc, lẩm bẩm nói: “Không thể nào...”

Lưu Văn Tam đang hút thuốc, lão thắc mắc nhìn sang tôi: “Sao thế Thập Lục, cái gì không thể nào?”

Tôi trầm ngâm một hồi, tiếp đó đem chuyện Nghiên Thiên Can và Định la bàn nói với Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam hơi nhíu đầu mày nói: “Hay có phải Dương Thanh Sơn cầm đi rồi không? Hoặc là lúc hắn cõng xác chết Lý Âm Dương thì đồ đã không ở trên người Lý Âm Dương rồi?”

Tôi lắc lắc đầu: “Không thể nào, Âm dương tiên sinh chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, thì không thể nào bỏ lại hai món đồ này được, cháu bị Trương Nhĩ sau khi nhập vong cướp đi mà.”

“Lý Âm Dương không thể nào không đem trên người, ông ta với Dương Thanh Sơn liên thủ, là để đối phó với Viên Hóa Thiệu mà.”

“Thế...” Sắc mặc Lưu Văn Tam sầm xuống vài phần.

Tôi hít sâu một hơi, trong lòng vô cớ dâng lên một thứ cảm xúc sợ hãi, trên người cũng nổi lên không ít da gà.

“Cháu đi gặp Trương Nhĩ một chuyến.”

“Đợi Trần mù ra ngoài, chúng ta cùng đi.” Lưu Văn Tam vứt đầu lọc thuốc xuống, con quỷ nước lông trắng đang ngồi trên bả vai lão, con mắt động đậy một phát, còn nhe răng ra.

“Không cần, chú Văn Tam, chú với chú Trần đi nghỉ ngơi, Trường Thanh Đạo Quán có bao nhiêu đạo sĩ thế, Liễu Dục Chú đã qua đó trước rồi, không đáng ngại.” Tuy nói như thế, nhưng trong lòng tôi lại vẫn cứ ngày càng trĩu xuống...

Lý Âm Dương không có Nghiên Thiên Can và Định la bàn, khả năng duy nhất chính là bị Trương Nhĩ lấy đi rồi...

Trong đầu tôi vô cớ vọt ra một suy đoán... Càng khiến hơi lạnh chạy dọc xương sống.

Lúc đó khi Dương Thanh Sơn ra tay, tại thời điểm then chốt phá vỡ nhập vong của Trương Nhĩ, tôi làm rách Đường phục của Lý Âm Dương trên người lão, thì phát hiện trên người lão mặc là chiếc áo máu tụ hồn dân thôn Tiểu Liễu lần đó, hơn nữa Trương Nhĩ còn động thủ định cướp Kim toán bàn!

Chúng tôi tranh đấu, cuối cùng lão cướp Nghiên Thiên Can và Định la bàn đi...

Tôi vẫn luôn cho rằng, là nhập vong chưa hoàn toàn bị phá vỡ, sau đó Trương Nhĩ quay về, tôi cũng không có tý chút nghi ngờ nào, thậm chí còn suy đoán liệu có phải Lý Âm Dương có toan tính gì không...

Nếu như đều là tôi nghĩ sai thì sao?

Nếu như, lúc đó nhập vong đúng thật bị phá vỡ rồi, Trương Nhĩ động thủ, là bản thân lão muốn cướp đồ, nhập vong cũng chỉ là một cái cớ...

Tôi cảm giác mắt nóng lên, dường như đang sung huyết.

Nếu đúng thật là thế này, vậy mưu đồ của Trương Nhĩ, quá đáng sợ!

Đồng thời, trong lòng tôi cũng rất khó chịu, có một cảm giác nghẹt thở.

Kỳ thực tôi đang từng bước tin tưởng Trương Nhĩ, tuy không dám hoàn toàn tin tưởng, nhưng đã đem đại bộ phận sự việc mà tôi biết đều thẳng thắn nói cho lão biết.

Mà Trương Nhĩ lại làm ra loại chuyện này...

Tôi không khỏi nghĩ đến tình huống xấu nhất, đó chính là lúc Trương Nhĩ và chúng tôi tách ra xong, lão liệu có phải đã chuẩn bị sẵn dự định của mình? Lão định rớt đội, cố ý bị Lý Âm Dương nhập vong!

Lão tính toán sẵn rồi, chúng tôi nhất định sẽ phá vỡ việc nhập vong này, đồng thời lão mặc áo máu, rất khả năng đây cũng là chiêu dự phòng của lão!

Mưu đồ của lão, liệu có phải là sau khi để Lý Âm Dương nhập vong xong, đạt được Âm dương thuật?

Hoặc chính là muốn cướp vật truyền lại của Địa tướng Kham dư trên người tôi?

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà cổ ngữ nói, đặt lên trên người Trương Nhĩ, có thể nói là thấu triệt.

Nếu như thế này, biểu hiện giác ngộ triệt để của Trương Nhĩ ở thôn Kế Nương lần đó, đúng thật là cực kỳ nực cười.

Lúc này Phùng Quân và Phùng Bảo đã không ở cạnh tôi nữa, bọn họ đã đưa người vào trong thôn thu dọn tàn cục rồi.

Tôi nó khăn kiềm chế, mới nhịn được không lập tức qua Trường Thanh Đạo Quán luôn, mà trịnh trọng dặn dò Lưu Văn Tam bắt buộc phải canh chừng kỹ xác chết của Lý Âm Dương, rồi bèn đích thân vào trong thôn tìm Trần mù.

Lúc tôi gặp được Trần mù, lão đang thu liệm xác tàn của Lý Độn không, tôi cố hết sức giữ bình tĩnh, nói vấn đề của Trương Nhĩ với Trần mù, cũng nói rõ việc chúng tôi phải đưa Lý Độn Không và Lý Âm Dương qua Viên Thị Âm Dương Trạch trước.

Trần mù im lặng một lát, có điều biểu hiện của lão hơi ra vẻ bình ổn.

Ngay tiếp đó, tôi lại bảo Phùng Bảo liên hệ một chút với Trường Thanh Đạo Quán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận