Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1155: BÀY MƯU TÍNH KẾ

Hắn rất nhanh đã khống chế được thần sắc, đợi tôi tiếp tục nói.

Đồng thời, mấy người Lại Văn cũng nhìn sang tôi, Lại Văn ngược lại có chút ngạc nhiên hỏi tôi, còn có bố trí khác nữa?

Tôi gật gật đầu nói: “Long mạch này không đơn giản, vậy nên ở một địa điểm then chốt tôi cũng đã sắp xếp người thu thập đồ, những thứ đó đều là trấn vật, đặt tại nơi thích hợp, liền sẽ có tác dụng lớn, sẽ đảm bảo an toàn cho chỗ này của chúng ta.”

“Ba Thanh, đừng có dây dưa nữa, mau đi nhanh!” Thần sắc tôi càng trịnh trọng hơn.

Ba Thanh mím lấy miệng, ngẩn người nhìn tôi tận mấy giây, rồi lại cúi đầu nhìn phía dưới thung lũng một cái, hồi lâu không nói năng gì.

Đám người Lại Văn cũng mang biểu cảm như đang nghĩ ngợi.

Đột nhiên, Lại Văn mở miệng nói một câu: “Yên tâm, La tiên sinh đang bảo anh đi làm việc đứng đắn, chứ không phải là tới nơi rồi liền hất bỏ anh ra, anh làm việc ổn thỏa, tôi cũng nhìn vào trong mắt, phần đó của anh đã không ít rồi, mau đi đi, đừng làm lỡ việc cần kíp!”

Ả đồng thời còn đưa mắt ra hiệu cho Bàng Giang một cái, Bàng Giang lập tức liền lần mò trên người, lát sau gã liền mò ra một dây chuyền mặt ngọc, nhét vào trong tay Ba Thanh.

Giọng Bàng Giang ồm ồm, nói: “Theo Tiên sinh làm việc, thì phải có đủ tin tưởng! Mày theo La tiên sinh, La tiên sinh bảo mày làm việc quan trọng thế này, chính là thể hiện của việc tin tưởng mày, cái thứ này cũng đáng giá không ít tiền, mày cứ cầm trước đã! Việc nhất định phải xử lý ổn thỏa! La tiên sinh chắc chắn còn thưởng mày nữa!”

“Có điều mày cũng cần phải kỹ lưỡng! Nếu như xử lý không ổn, làm lỡ việc đại sự, đợi về rồi quy tắc của bọn tao, chính là vợ con già trẻ đều không bỏ sót! Đã biết chưa?!” Lời này của Bàng Giang, là thuận theo thái độ của tôi và Lại Văn, có điều nửa đầu của gã là khuyên nhủ, nửa sau thì chính là uy hiếp rồi.

Đương nhiên, trong mắt Lại Văn, lời mà tôi nói là sự thực, bọn ả đúng thật tưởng rằng tôi đã chuẩn bị trấn vật.

Nhưng trên thực tế ở chỗ tôi, thì là tôi đúng thật muốn tách Ba Thanh đi.

Nguy hiểm sắp xuất hiện ở chỗ này, Ba Thanh không gánh chịu nổi đâu.

Đám giặc trộm mộ này chết thế nào, tôi không quan tâm, bây giờ là đang lợi dụng bọn chúng.

Ba Thanh ở lại đây, sợ là thập tử nhất sinh.

Hơn nữa rất rõ ràng, vẻ mặt vừa nãy của Ba Thanh, là đã nhìn ra ý tứ của tôi rồi.

“Đồ cầm đi, lời cũng nghe cho rõ, những gì tôi nói với anh, anh cũng ghi nhớ cho rõ, còn nữa, đừng có nói nhiều với Lưu Kha, nếu như lão không ngoan ngoãn.” Tôi làm một động tác bóp cổ.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là làm màu trên ngôn ngữ cho đám người Lại Văn xem, Ba Thanh đương nhiên là cũng biết rõ.

Hắn mím miệng, đón lấy dây chuyền mặt ngọc mà Bàng Giang đưa cho hắn, gật thật mạnh đầu nói: “La tiên sinh, ngàn vạn lần chú ý an toàn...”

“Nếu thực sự không được, thì ra ngoài tìm cơ hội sau, tận cùng thung lũng mãng xà nuốt người, dưới động không đáy thanh âm câu hồn, lời của tổ tông chắc chắn có đạo lý cả, cậu nhất định đừng bốc đồng.” Ba Thanh lại hạ giọng nói một lượt nữa.

Lúc này tôi mới chú ý đến, trên trán của Ba Thanh hơi hơi có chút sụt xuống, bộ dạng như muốn nứt ra, nhưng lại không nứt vậy.

Trên trán có khí đen, hai bên xương gò má có khí đen, nhân trung thì khí xanh lởn vởn.

“Mau đi đi, đừng có lề mề chậm chạp nữa!” Tôi hạ giọng quát một tiếng.

Ba Thanh lúc này mới quay người, nhanh chóng chạy về phía đường núi mạn bên kia, hướng rời khỏi đây...

Tôi thở hắt ra một hơi dài.

Vừa nãy bộ dạng đó của Ba Thanh, chính là xuất hiện tướng tử.

Cái chỗ này đích thực nguy hiểm.

Bởi vì không chỉ Ba Thanh, đến cả tướng mặt của đám người Bàng Giang, cũng không hẹn mà đồng thời xuất hiện một số tướng tử, đương nhiên, biểu hiện của đám người Bàng Giang phải nghiêm trọng hơn nhiều, một là tôi không hề định bảo vệ bọn gã, hai nữa bèn là Lại Văn cũng đang toan tính chuẩn bị lấy mạng bọn gã bất cứ lúc nào.

Chỉ là tôi không biết tại sao, lại cứ cảm giác có chút thót tim.

Mà chính vào lúc này, Bàng Giang đột nhiên í lên một tiếng, nói: “Đây là cái gì?” gã cúi người nhặt lên một món đồ, đó là một chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc.

Chiếc đồng hồ quả quýt này vô cùng quen mắt, chẳng phải chính là của Ba Thanh sao?

Tách một tiếng khẽ vang lên, đồng hồ bị mở ra, Bàng Giang liếm liếm mép, nói: “Ồ, có vợ có con, thằng nhóc này trông giống Ba Thanh hệt như khuôn đúc.”

Tiếp đấy gã nhìn sang tôi, cười hề hề nói: “La tiên sinh cậu cũng yên tâm, bọn tôi hồi vụ đầu tiên đi theo Lại tiên sinh, cũng gần như thế này, có tiền có thể sai quỷ xay cối, nó chắc chắn sẽ làm tốt, nếu như nó không thành thực, ra ngoài xong, tôi sẽ xử lý cả nhà nó.” Trong lúc nói, Bàng Giang liền đóng cái nắp đồng hồ lại.

Tôi ngược lại chẳng nói thêm gì khác.

Chỉ có điều cái cảm giác thót tim đó không tả ra được là đến từ đâu, trong đầu óc lại vô cớ vụt hiện lên cảnh tượng Ba Thanh nhìn cái đồng hồ quả quýt đó...

Tôi cưỡng chế nén cái cảm giác đó xuống, theo bản năng cảm giác Ba Thanh sẽ có chuyện.

Có điều bây giờ đã tách hắn đi rồi, chắc là sẽ không sao đâu.

Định định thần, tôi mở miệng nói với Lại Văn, bảo bọn ả nghỉ ngơi, ả cũng cần nghĩ sẵn xem đặt thuốc nổ ở chỗ nào trên dãy núi đối diện, còn cả đợi lúc nữa nếu cần thiết, tôi sẽ bảo bọn ả từ đây đi qua phía đối diện đặt thuốc nổ, bọn ả cũng phải nghĩ sẵn xem làm sao để qua con sông phía dưới.

Lại Văn gật gật đầu, bảo tôi yên tâm, ả làm việc chắc chắn ổn thỏa.

Ngừng lại một chút, tôi lại nhìn con quỷ lông trắng bị Ba Thanh trói dưới gốc một cái cây lớn, bảo bọn ả chú ý đừng để nó chạy mất.

Tôi chỉnh đốn lại quần áo leo núi một chút, lại đem dây đeo của rương đồng tỉ mỉ đeo kỹ lên, nhìn nhìn đường núi bên dưới, bắt đầu không chút do dự đi xuống dưới.

Mấy người Lại Văn thận trọng tháo con quỷ lông trắng từ trên cây xuống, tay năm tay mười buộc chặt nó lên trên thắt lưng của Bàng Giang, cũng theo tôi cùng đi xuống phía dưới núi.

Liên tục từ sườn núi tới đáy thung lũng tách giãn, bọn ả mới dừng lại không tiếp tục theo tôi đi lên trước.

Mặt đất đáy thung lũng này, một nửa là khô ráo, một nửa còn lại mới là chỗ nước chảy.

Chỗ phía trước khoảng ba bốn mươi mét, bèn là khe nứt sâu không thấy đáy đó, cũng chính là cái động không đáy mà Ba Thanh nói.

Lại Văn dẫn đám người Bàng Giang đang nhìn thác nước và dãy núi ở phía bên kia, còn tôi thì cứ thế đi thẳng về phía bên trong cái khe nứt đó...

Ánh trăng lạnh lẽo, bên tai tôi lại vô cớ nghe thấy tiếng khỉ chít chít thê thiết, trong đó còn xen lẫn với một thứ âm thanh lúc ẩn lúc hiện không cách gì hình dung được.

Âm thanh này dường như giống với tiếng khóc của trẻ sơ sinh, từ phía khe nứt phía trước loáng thoáng vọng ra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận