Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 690: HẦU HẠ ÂM DƯƠNG TIÊN SINH XUẤT HẮC, BẢO HỘ MỘT PHƯƠNG PHONG THỦY AN KHANG

Tôi sải bước đi lên trước, Trần mù đi theo sau tôi, còn Liễu Dục Chú thì hơi lùi sau hơn một chút.

Đường xuống núi có một dãy bậc thang, sau khi bước lên trên xong mới nhìn thấy, bậc thang bằng mặt đá xanh, bên trên được khắc phù văn nhỏ mảnh.

Những phù văn này nếu không phải đề cập đến Thiên can Địa chi, thì cũng là Ngũ hành Bát quái, đúng kiểu huyền bí cao thâm.

Đi một mạch xuống dưới, cùng với việc sương mù dần dần tràn ngập quanh người, ngao sói đi ở bên lề đường lúc lại lắc lắc đầu một phát, rõ ràng có thể nhìn thấy lông của nó đều ướt cả rồi.

Tôi vô cùng cảnh giác, liên tục chằm chằm nhìn Phong thủy bàn, kim chỉ lại hình thành dạng kim trắc đứng yên.

Rõ ràng lại là tới gần nơi có Thần đàn Cổ sát...

Trên cả quãng đường này không còn gặp phải nguy hiểm gì khác nữa.

Đường núi đến vị trí chỗ lưng chừng núi hơi bằng phẳng, phía trước bèn là một vạt rừng tre bương, dưới màn sương mù mông lung, ánh sáng càng ảm đạm hơn chút ít.

Trực giác bảo với tôi, sợ rằng xuyên qua rừng tre này, là sẽ đến điểm đích của chúng tôi, Viên Hóa Thiệu đang ở đó đợi chúng tôi.

Tôi đang định lên trước, thì Liễu Dục Chú đột nhiên sải bước đi lên phía trước tôi, gã chui vào trong rừng tre trước.

Chúng tôi vừa theo vào trong, bên tai bèn nghe thấy tiếng lướt qua lá tre sột soạt.

“Vù!” một tiếng xé gió truyền lại, Liễu Dục Chú giơ tay lên, hai ngón tay bèn kẹp chắc lấy một mũi tên tre dài mảnh!

Mặt tôi hơi biến sắc, còn Liễu Dục Chú thì vô cùng bình tĩnh nói một câu: “Xuất mã còn Xuất hắc, nhưng không tránh khỏi dùng thứ thủ đoạn cỏn con này, quá đỗi khiến người ta khinh thường.”

Lời này của gã rất rõ ràng là đang nói đến Viên Hóa Thiệu.

Rất rõ ràng là, Liễu Dục Chú cảm thấy thủ đoạn này quá thấp hèn.

Nhưng tôi lại cảm thấy, không thể nào đơn giản như vậy...

Giây tiếp theo, đột nhiên lại là tiếng vù vù dày đặc đồng thời truyền lại, cùng với đó còn có một đợt tiếng đàn tranh vô cùng sắc bén khắc nghiệt!

Tiếng vù vù đến từ ba mặt phía trước, Liễu Dục Chú nhanh như cắt vung kiếm đồng thau lên, tốc độ của gã nhanh đến cực điểm, tôi hoàn toàn không thể nào theo kịp được.

Cùng màn kiếm múa, mặt đất xung quanh toàn bộ đều là mũi tên tre đứt gãy!

Nhiệt độ trong rừng tre đột ngột giảm xuống tới điểm đóng băng.

Sau khi đánh gãy những mũi tên tre này xong, Liễu Dục Chú bước càng nhanh hơn, tôi và Trần mù đi sát theo sau gã.

Rừng tre này tôi cảm giác không lớn, nhưng trên thực tế lại lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.

Bước đi khoảng chừng ba bốn phút, phía trên đỉnh đầu lại có tiếng động vù vù.

Tôi vụt ngẩng đầu lên, lập tức cảm giác da đầu tê rần.

Từ trên đỉnh đầu, lại đang rơi xuống một tấm ván tre rộng chừng bốn năm mét! Bên trên toàn là mấu tre sắc nhọn, bị chặt vát ra rất nhiều mặt vát!

Thế này mà bị đâm xuống, thì chúng tôi đều thành lỗ sàng hết!

Liễu Dục Chú rút cuốc vàng ra, vung mạnh một phát.

Bốp một tiếng giòn giã, nguyên tấm ván tre chia năm xẻ bảy.

Giây tiếp theo, tiếng đàn tranh kia ngược lại bèn càng mạnh hơn nữa.

Liễu Dục Chú vẫn mặt không biến sắc, còn tôi trong lòng đã vô cùng kinh hãi, thủ đoạn của Viên Hóa Thiệu, đúng thật là không ít.

Khi tiếp cận tới vị trí tiếng đàn tranh mạnh nhất, thì tiếng đàn lại đột nhiên biến mất không còn nữa, trong nháy mắt xung quanh đều yên tĩnh đến cực điểm.

Còn chúng tôi cũng đã tới lối ra của rừng tre, chỗ này có một khoảng đất trống, bên ngoài khoảng đất trống có một cỗ quan tài dựng đứng, phía trước quan tài là một chiếc bàn án, bên trên có một chiếc đàn tranh.

Quan tài đang để mở, trong quan tài đang đứng một người.

Đây là một người đàn bà, mặc một bộ đạo bào tương tự với Liễu Dục Chú, bà ta khoảng tầm trên dưới ba bốn mươi tuổi, hai mắt nhắm nghiền.

Nhìn lên trông bà chắc không phải là người sống bình thường, nước da trong màu đỏ có ánh sắc xanh, nhưng lại vác một cái bụng bầu không nhỏ.

Tay trái của bà ta cầm một cây phất trần chắn ngang trước ngực, tay phải thì ấn lấy thắt lưng, ở đó có treo không ít đồ vật.

Liễu Dục Chú thì lại ngẩn người ra, đờ đẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn người đàn bà đó.

Thần thái của gã, khiến tôi cảm giác rất bất thường.

Đặc biệt là người đàn bà kia, nước da màu máu ánh sắc xanh, đây chẳng phải chính là một cái xác huyết sát hóa thanh thi sao? Mặc đạo bào... Chắc không phải là loại xác dạng giống với Dương Thanh Sơn đấy chứ...

Đương nhiên, bà ta chắc chắn không bằng được xác thanh thi Dương Thanh Sơn, nhưng huyết sát hóa thanh thi hiển nhiên cũng không yếu.

Giọng của Liễu Dục Chú khàn hơn không ít, gã đột nhiên nhìn sang tôi, nói: “Tôi tạm thời không vào trong nữa, cậu với Trần mù vào trong trước, chúng ta không có đường lùi, Viên Hóa Thiệu rất mạnh, người đàn bà này là đạo sĩ xuất thế đời trước của nhà họ Liễu, mất tích nhiều năm, không ngờ đã chết ở trong đây.”

“Huyết sát hóa thanh thi, càng là xác sống mẫu sát, không dễ đối phó.”

“Nếu như các cậu không chết, thì giữ lại cái mạng đó của Viên Hóa Thiệu, y phải cho nhà họ Liễu một lời giải thích.” Những lời này của Liễu Dục Chú, được cái chẳng mấy ác liệt, nhưng lại toát ra vài phần nghiêm trọng. Gã vừa mới dứt lời, người đàn bà trong cỗ quan tai kia đã đột ngột mở mắt ra.

Bà ta nhìn chòng chọc vào Liễu Dục Chú, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quái dị.

“Cái văn, Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương.”

Tiếng đàn bà trong trẻo, hoàn toàn không giống với kiểu mười phần khí thế của Liễu Dục Chú, toát ra ngoài chỉ toàn lạnh lẽo và sát khí.

Nghe thấy câu Luật lệnh cửu chương đó là tôi liền biết, đây không phải là đạo thuật thông thường của nhà họ Liễu.

Quả nhiên, giây tiếp theo, người đàn bà đó bèn sải một bước ra phía ngoài quan tài.

“ Ta nay hạ trấn, chúng ương đều lùi, vạn quỷ ẩn nấp, nhà cửa bình an, xuất nhập toại nguyện, vĩnh viễn an khang, ta phụng Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân luật lệnh!”

Giây phút tiếng hô quát chú pháp của bà ta dứt, cây phất trần trong tay bà ta liền quật ra trước một phát!

Đồng thời trong ống tay áo bà ta lại còn bắn ra ba mũi tên, phân biệt bắn về phía tôi, Liễu Dục Chú, và Trần mù.

“Áp trấn thần chú, không phải dùng để trấn người!” Liễu Dục Chú vụt đạp lên trước một bước, quát lên một tiếng, cuốc vàng trong tay lần nữa giơ lên, đột ngột vung một phát về phía trước!

Người đàn bà kia hét lên một tiếng, lần nữa quật phất trần, phải đến một phần ba phất trần đứt sợi, ép thẳng mặt Liễu Dục Chú!

“Cái văn, Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương! Ta nay trảm bỏ, trừ đi bách ương!” Liễu Dục chú giơ tay một phát, bèn vung thanh kiếm đồng thau trên người ra!

Mắt nhìn bọn họ sắp sửa quần thảo với nhau, tôi cũng biết, đây không phải là lúc tôi nhúng tay vào.

Viên Hóa Thiệu hóa ra lại có bản lĩnh lớn như vậy, còn lôi được một đạo sĩ nhà họ Liễu tới đây, nhìn biểu hiện của người đàn bà này, và cả phản ứng vừa nãy của Liễu Dục Chú, đủ để nói lên người đàn bà này không tầm thường.

“Đi!” Liễu Dục Chú lại quát lên một tiếng, nói gã sẽ cố hết sức tới nhanh.

Trần mù đã tiếp tục đi lên trước rồi...

Tôi cũng không cách gì ngừng nghỉ, chỉ có thể đi sát theo sau.

Phía sau khoảng đất trống ngoài sương mù, bèn không còn chướng ngại gì khác nữa, mấy phút sau, trước mắt cuối cùng cũng xuất hiện một khu nhà, đây là một khu đại viện vô cùng đơn giản sạch sẽ gọn gàng.

Vị trí cổng vào lại có dựng một tấm bia đá, trên biển cổng còn khắc mấy chữ.

“Âm dương Xuất hắc, Viên Hóa Thiệu tiên phủ.”

Còn trên tấm bia đá đó, thì dày đặc chi chít chữ nhỏ, tôi nhìn thêm mấy phát, lập tức vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì ngay trên đầu tấm bia đá, bèn viết là: “Hầu hạ Âm dương tiên sinh Xuất hắc, Viên Hóa Thiệu chi Tiên phủ, hưởng hương hỏa trăm nhà, hai mươi bốn núi triều cúng, bảo hộ một phương phong thủy an khang.”

Tôi nhìn mà lồng ngực đều cảm giác phát đau.

Viên Hóa Thiệu, mà lại dám mặt dày nói là, y bảo hộ cho một phương phong thủy an khang?!

Y hại người không ít, vì mục đích của mình, không biết hại chết bao nhiêu bách tính vô tội, không những nói thế này, mà còn dám khắc lại thật, giống như để người ta xưng tụng công đức của y vậy...

Tôi vụt một phát đạp lên trên tấm bia đá đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận