Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 529: NẾU KHÔNG PHẢI VẬY, NĂM ĐÓ SAO LẠI ĐỂ ÔNG TA RỜI ĐI

Tôi gật gật đầu, biểu thị mình biết.

Lần đó đối phó với Lý Đức Hiền, lão liền dựng ra kiểu nhà phong thủy này, dùng sinh khí trong Sinh cơ trạch nuôi dưỡng Tiểu Niếp trong Tuyệt mệnh vị, tôi và Trần mù suýt chút nữa thì bỏ mạng.

Câu nói này của Âm tiên sinh cũng khiến lòng tôi chấn động một phát.

Lẽ nào trong Kế Nương Phần này, cũng có bố trí tương tự?

Còn chưa đợi tôi hỏi ra miệng, Âm tiên sinh đã trầm giọng mở miệng: “Âm Dương bổ trợ, Tuyệt mệnh vị nếu mạnh, cũng có thể liên đới khiến Sinh cơ trạch biến hóa, đình nghỉ chân bên trên thang treo chính là chỗ huyệt nguồn sinh khí trong căn Âm trạch này, Tuyệt mệnh vị thì ở chỗ khác của Âm trạch, tôi không biết nằm ở đâu. Sở trường phong thủy của tôi là Âm trạch Táng pháp cùng với thế đi sơn thủy, đối với dạng nguyên lý Trạch Nguyên này ngược lại chẳng hiểu gì cả.”

“Đặc biệt là vị trí này, còn dùng Táng ảnh chi pháp ẩn đi, muốn tìm ra nó, thì bắt buộc phải tinh thông nguyên lý phong thủy Trạch Nguyên và Táng ảnh quan sơn.”

“Cậu tìm ra chỗ huyệt nguồn Tuyệt mệnh vị đó, chúng tôi cũng sẽ đồng thời dọn dẹp sạch sẽ cả khu phần mộ này, bên trong còn có một số rệp mò và bọ nhảy.”

“Tới lúc đó tôi sẽ thu gom một số xác nam, ở vị trí chỗ đó dùng máu tưới bia văn, Kế Nương liền có thể tiếp tục leo thang treo.”

Lời nói của Âm tiên sinh, cũng khiến tư duy của tôi nhanh chóng vụt qua.

Cùng với việc ghi nhớ lại những điểm mấu chốt trong đó, tôi cũng nhìn sang chỗ cửa chính của Kế Nương Phần, hỏi: “Nếu như tôi không tìm thấy thì sao?”

Âm tiên sinh trầm ngâm một lát, rồi ông ta mới bình tĩnh trả lời: “Vậy thì phải dùng thủ đoạn cuối cùng, cũng là số mệnh của Thẩm Kế.”

“Ông nhận cô ta làm đồ đệ cũng là có nguyên nhân? Số mệnh mà ông nói, có phải là dùng mạng sống của cô ta đổi lấy việc Kế Nương vũ hóa? Mệnh số của cô ta đặc thù?”

Lúc này Thẩm Kế không có đây, chúng tôi cũng đã đi đến nước này, tôi cũng thẳng thắn không nén nhịn nỗi thắc mắc kia nữa, trực tiếp buột mồm hỏi luôn ra.

Khoảng thời gian từ đó đến nay, tính cách của Thẩm Kế tuy có chút kỳ quái, lạnh như băng, nhưng không khó có thể nhìn ra, cô ta đối xử với Âm tiên sinh tuyệt đối cung kính. Đồng thời tôi cũng có thể nhìn ra được sự tôn sùng của cô ta đối với Kế Nương.

Thẩm Kế cũng hiểu rõ số mệnh mà bản thân có khả năng phải đối mặt?

Vậy mà cô ta vẫn kiên quyết bình tĩnh như vậy, có thể thấy được tố chất tâm lý mạnh mẽ của cô ta, và còn cả địa vị tuyệt đối của Âm tiên sinh và Kế Nương ở trong lòng cô ta.

Chỉ có điều, thứ khiến tôi khó có thể chấp nhận được chính là thái độ của Âm tiên sinh.

Cho dù có nói thế nào, thì Thẩm Kế cũng là đồ đệ của ông ta, hơn nữa còn là đồ đệ không chút hai lòng.

Cô ta khả năng sẽ phải bỏ mạng, Âm tiên sinh không đau lòng sao?

Việc này so sánh với quan hệ giữa tôi và Lưu Văn Tam cùng Trần mù, phải nói là một trời một vực.

Thậm chí không khỏi khiến tôi cảm thấy, trong mắt Âm tiên sinh, liệu có phải việc Kế Nương vũ hóa lớn hơn tất cả mọi thứ tình cảm?

Việc này ngược lại khiến tôi bắt đầu khó chịu.

Thẩm Kế đích thực có xung đột với tôi, nhưng không cần thiết phải chết ở chỗ này.

Âm tiên sinh chằm chằm nhìn tôi mất mấy giây, rồi ông ta lại lần nữa mở miệng nói: “La Thập Lục, cậu cũng từng hỏi tôi, có tin phong thủy không.”

“Phong thủy mệnh số, sớm đã có sự định đoạt, tôi tin, nội tâm tôi bèn không sợ không thẹn, mỗi người đều có số mệnh của mình, còn về số mệnh của Thẩm Kế ra sao, thủ đoạn đó như thế nào, thì không phải là chuyện tôi có thể nói với cậu được.”

“Việc này thuộc về bí mật của Kế Nương, sự tồn tại của Chủ Tế, chính là đem những bí mật này vĩnh viễn truyền lại, và bảo vệ bà vũ hóa.”

“Tôi cũng bảo với cậu khả năng thay đổi rồi, nhưng thời cơ này lại cần cậu hoàn thành, đây cũng là quẻ bói của Trương Cửu Quái.”

Ngừng lại một chút, Âm tiên sinh ngoảnh đầu nhìn vọng xuống phía dưới ngọn núi băng, ông ta lắc lắc đầu nói: “Nếu không phải vậy, khi đó tôi làm sao có thể để ông ta rời đi?”

Nội tâm tôi lại lần nữa chấn động, đột nhiên có đôi chút ngộ ra.

Kế Nương đã sớm có phương án dự phòng, có mệnh số của Thẩm Kế, kỳ thực Âm tiên sinh liền có thể khiến bà ta vũ hóa?

Là bởi vì quẻ bói của Trương Cửu Quái bói ra biến số, vậy nên Âm tiên sinh mới tìm tới tôi?

Cách nghĩ trước đây của tôi, đại bộ phận đều là hiểu nhầm?

Nhưng âm tiên sinh lại không giải thích thêm, dù gì những gì mà tôi nghĩ, cũng chưa từng nói trắng ra bao giờ.

Thời gian trôi qua rất chậm chạp, mọi người nghỉ ngơi xong tinh thần rõ ràng hồi phục không ít, cũng có người lấy lương khô ra chia cho mọi người cùng ăn.

Lúc sắp đến giờ Tý, Âm tiên sinh bắt đầu chia đoàn năm chục người này thành ba tiểu đội.

Ông ta hạ lệnh nghiêm ngặt, bảo ba tiểu đội này rà soát tỉ mỉ trong Kế Nương Phần, chỉ cần là xác chết, đều bắt buộc phải đem ra ngoài.

Ngoài ra, còn cần tìm mấy người lẻn vào trong Kế Nương Phần trộm xác chết kia nữa.

Câu nói này khiến lòng tôi kinh hãi, khi đó chúng tôi xuống núi, Âm tiên sinh đã nói chúng tôi là kẻ trộm xác chết, suýt nữa thì lôi tôi, Phùng Bảo, và cả Trần mù vứt xuống hồ băng.

Lúc này, người mà ông ta chỉ rõ ràng là Trương Nhĩ và Mã Bảo Nghĩa rồi.

Biến số trong đây e rằng không ít, còn có mụ Sơ bà kia nữa...

Bởi vì biểu hiện của Âm tiên sinh hóa giải không ít khúc mắc của tôi, vậy nên tôi cũng chẳng mấy do dự.

Sau khi ông ta sắp xếp mọi việc xong, liền trực tiếp đứng dậy ghé sát tai ông ta, khẽ nói những phát hiện của tôi về Sơ bà.

Lập tức, sắc mặt của Âm tiên sinh liền có chút ít biến hóa.

Sau một hồi mưa nắng thất thường xong, từ vẻ không thể tin nổi ban đầu, đến vẻ lạnh lùng lúc cuối.

“Tôi biết rồi, cậu cũng vào trong cùng bọn họ đi, bọn họ tìm xác chết giải quyết phiền phức, cậu nhất thiết phải tìm ra chỗ huyệt nguồn Tuyệt mệnh vị đó.” Âm tiên sinh trầm giọng mở miệng, ngừng lại một lát xong, ông ta trịnh trọng nói hai chữ: “Cảm ơn.”

Tôi gật gật đầu, thần sắc cũng trịnh trọng hơn không ít. Âm tiên sinh không hề bảo chúng tôi đi cửa chính, mà ba đội người đi ba cửa ngách khác nhau.

Ba đội chia nhau chọn xong cửa ngách thì đẩy cửa vào trong luôn.

Cửa của sảnh chính Đại điện vẫn đóng chặt. Tôi nhớ lần đó trong giấc mơ, Thẩm Kế cũng ở trong sảnh chính.

Nếu như điềm báo là chuẩn xác, cô ta chắc là sẽ đợi ở phía trước cái giá bát quái treo da người đó, trong chuyện này chắc chắn có nguyên nhân của nó.

Chẳng biết tại sao, tôi nói xong vấn đề của Sơ bà rồi mà Âm tiên sinh cũng không lập tức đi qua sảnh chính.

Mà ngược lại đứng ở trên nền sân trống trải, đưa mắt tiễn chúng tôi vào trong cửa ngách.

Tôi chọn theo một đội đi vào trong cánh cửa ngách mà khi đó Trương Nhĩ thọt chân chui vào bên trong, Trần mù thì cõng bà cụ Hà theo sát sau lưng tôi.

Lúc này mười bốn mười lăm người đã vào trong gian phòng bên, cửa phòng mở rộng, cộng thêm trong tay những người này đều cầm đèn pin, nên phía trong cửa được chiếu sáng trưng.

Độ rộng rãi trong bố cục của căn phòng bên này kém xa so với Đại điện.

Khoảng tầm hơn ba mươi mét vuông, mười mấy người vào trong, ngược lại trở nên nhỏ hẹp chật chội.

Vị trí cuối phòng có một đường hành lang, những người đó từng người đi vào bên trong, đợi bọn họ đều vào trong đường hành lang xong, trong căn phòng bên cuối cùng cũng trở nên trống trải.

Ba người tôi, Trần mù và bà cụ Hà không lập tức bước lên trước, bởi vì tôi cũng cần quan sát bố cục ở đây mới có thể nhìn ra được hình thức nhà phong thủy cụ thể để tìm cái gọi là Tuyệt mệnh vị đó.

Một phát có thể nhìn thấy giá nến ở hai bên tường, nến ở trên đó đã sớm cháy hết.

Trên tường treo một số tranh chữ, nhìn trông đúng là giá trị không nhỏ.

Những thứ này đều là vật phẩm bồi táng của Kế Nương, hơn trăm năm trước có thể để ở đây, chắc chắn cũng đều là bút tích của danh sĩ.

Trong tiếng ken két vang lên, cửa của gian phòng bên, hóa ra đang từ từ đóng lại...

Tôi quay đầu lại mới phát hiện, là Trần mù đang đóng cửa.

Âm tiên sinh cách chúng tôi cũng rất xa, tầm nhìn cũng bị cửa ngách ngăn cách triệt để.

Trần mù đột nhiên nói: “Thập Lục, mày quá tin tưởng lão, nói quá nhiều rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận