Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 345: CHẾ NGỰ

Ánh trăng lạnh lẽo, con ly miêu hoa ấy vèo một phát nhảy xuống dưới rãnh đường, biến mất không còn bóng dáng.

Trong lòng tôi chỉ có sự ớn lạnh, muốn lật người bò dậy.

Thì thằng điên nhà họ Vương đã giật cây gậy khóc tang bằng sắt non lên, rồi lại đánh về phía người tôi.

Tôi bèn chỉ còn cách chống người rồi lại lăn ra ngoài hai mét.

Rầm! Thằng điên nhà họ Vương lại đánh trượt phát nữa.

Tôi cũng nhân cơ hội này đứng dậy.

Ngoài xa, mẹ tôi đã chui vào trong giữa mấy chục người dân thôn kia, chẳng nhìn thấy bóng đâu.

Chỉ dựa vào đám dân thôn trúng tà kia, hoàn toàn không làm mẹ bị thương được, tôi cũng chẳng mấy lo lắng.

Thứ duy nhất phải cảnh giác, bèn chỉ còn thằng điên nhà họ Vương này thôi.

Tay phải nắm chặt gậy khóc tang, tay trái tôi mò lấy la bàn nhái ra, từ mặt bên ép sát về phía thằng điên nhà họ Vương.

Bắt đầu từ lần giao đấu ở trong khu nhà họ Vương của thôn Tiểu Liễu, tuy rằng đều là Lưu Văn Tam và Trần mù đánh với gã, nhưng tôi cũng coi như từng được thấy toàn bộ bản lĩnh của gã.

Cộng thêm mấy lần bị thằng điên nhà họ Vương đánh lén gần đây, tôi đã phán đoán rõ rằng, lực đánh của gã mạnh đến ly kỳ, nhưng lại không linh hoạt cho lắm.

Khoảng cách giữa tôi và gã không hề xa, trong chớp mắt đã tới chỗ cách bên sườn hắn chừng một mét.

Gậy khóc tang liền đánh thẳng mặt luôn!

Cổ tay xuất hiện một đợt đau mỏi, nên mất độ chuẩn xác, không đánh trúng đầu gã, mà ngược lại thành đánh về phía bả vai.

Mà vừa vặn, thằng điên nhà họ Vương tưởng tôi định đánh vào đầu gã, vụt nhấc tay lên, cây gậy khóc tang bằng sắt non bị kéo giật lên, chắn ở trước mặt!

Bốp một tiếng giòn giã vang lên, cây gậy khóc tang trong tay tôi đánh trúng luôn vào vai phải của gã!

Tôi thậm chí còn nhìn thấy một tia điện vụt qua, giống như là đánh ra luồng tĩnh điện vậy, đồng thời một thứ mùi cháy khét khó ngửi cũng phả vào mặt!

Thằng điên nhà họ Vương hét lên một tiếng thảm thiết, gã vụt một gậy chém thẳng xuống đầu tôi.

Tôi co chân đạp một phát vào ngực gã, giống như đạp lên một tảng đá lớn, thân người chấn động, ngược lại mượn lực lùi ra ngoài tận hai ba mét.

Gã một đòn không trúng, bèn gầm lên một tiếng, lại đập tiếp một gậy khác tới.

Tôi liên tục lùi ra sau, không dùng la bàn được, tôi bèn đổi sang dùng dao găm đỡ âm linh, lại từ mé bên trái nhanh chân chạy ra, vù một phát phi con dao găm ra!

Phụp!

Con dao găm này cũng là đồ vật được ngâm qua máu rồng nhỏ, đúng là vô cùng sắc nhọn, một phát liền cắm phập vào chân trái của thằng điên nhà họ Vương.

Gã lại hự lên một tiếng, rồi đột ngột liền dừng lại.

Một phát rút con dao găm ra, vứt mạnh xuống đất, con dao găm còn cắm ngập hẳn vào trong nền đất.

“Thằng nhãi tạp chủng, mày chỉ biết chạy thôi à?” Ánh mắt thằng điên nhà họ Vương hung hãn, giọng điệu càng dữ tợn hơn.

Tôi không tiếp lời, cực lực bình ổn lại hơi thở, cũng đang lấy sức, định tìm ra sơ hở của thằng điên nhà họ Vương.

Đột nhiên, thằng điên nhà họ Vương rút một phát cái khăn vải ở thắt lưng ra.

Gã hôm nay cũng mặc nguyên bộ đồ của thợ khiêng quan.

Đầu đội mũ vải xen kẽ hai màu trắng đỏ, chân đi dép cỏ, cẳng chân quấn dây vải, cái khăn vải ở thắt lưng trông giống cái khăn tắm hơn. Gã nhanh như cắt buộc một đầu cái khăn vải lên cổ tay, đầu kia thì buộc lên trên cây gậy khóc tang bằng sắt non kia.

Nhân cơ hội hắn làm động tác này, tôi bước nhanh lên trước, lại một gậy vụt qua.

Lần này không bị nhắm trượt, mắt nhìn sắp đánh trúng đầu thằng điên nhà họ Vương.

Thì gã hừ một tiếng, lại trực tiếp giơ tay, túm về phía cổ tay phải của tôi!

Đồng thời gã một phát vứt cây gậy khóc tang bằng sắt non ở tay phải đi, cũng túm về phía cổ tôi. Đòn đánh ép từ hai phía, cho tôi một thứ áp lực cực lớn, động tác của tôi càng nhanh hơn.

Nhưng dù sao cũng gần quá rồi, tôi còn chưa kịp đánh trúng gã, gã đã túm lấy cổ tay tôi trước.

Tay phải cũng bóp lấy cổ họng của tôi rồi!

Cảm giác đau nhói từ cổ tay chạy lại, và còn cả cảm giác nghẹt thở mãnh liệt, cái thứ lực mạnh đó khiến tôi cảm giác cổ như sắp gãy luôn.

Tôi hự lên một tiếng, nhanh chóng mò la bàn nhái ở trong túi ra, trực tiếp đập thẳng về phía đỉnh đầu thằng điên nhà họ Vương!

Gã cười gằn một tiếng, đột nhiên đưa chân đạp một cú về phía ngực tôi!

Gần như đồng thời cũng buông tay ra.

Cụ đạp này khiến tôi cảm giác lục phủ ngũ tạng như đều vỡ hết ra.

Rầm một phát rơi xuống đất, lăn ra ngoài tận mấy mét.

Tôi nắm thật chặt lấy la bàn nhái và gậy khóc tang, không dám buông lỏng.

Đây là thứ duy nhất có thể giúp tôi đấu với thằng điên nhà họ Vương, lỡ tay bèn là chờ chết.

Lật người định bò dậy, nhưng lại phụt một phát nôn ra một bãi máu tanh mặn, giây phút rơi xuống mặt đất liền biến thành màu đỏ đen.

“Thằng nhãi tạp chủng, tao xem mày chạy kiểu gì!”

Thằng điên nhà họ Vương vẫn ở cách bên ngoài hai ba mét, tôi dựng người lên, đã định đứng dậy.

Thì gã lại vung tay phải một phát!

Vù một tiếng, cây gậy khóc tang bằng sắt non bị gã vứt dưới đất, lại trực tiếp bay thẳng lên, hướng về phía tôi đập mạnh xuống!

Cái khăn vải nối cổ tay gã với cây gậy khóc tang, trong chớp mắt đã kéo căng ra!

Mặt tôi biến sắc, đẩy người một cái, liền lăn sang bên cạnh.

Miễn cưỡng tránh được đòn này, thằng điên nhà họ Vương lại giật cây gậy khóc tang về, đồng thời vừa ép lại gần tôi vừa quật một gậy tới.

Lần này tôi không hoàn toàn né hết được, bị đập trúng rìa của cẳng chân trái.

Cảm giác đau buốt khiến mắt tôi tối sầm từng đợt!

“Mày hôm nay nhất định sẽ chết, Từ Nương cũng không cứu nổi mày!” Thằng điên nhà họ Vương dường như quá hưng phấn, giọng nói cũng trở nên méo mó run rẩy.

Gã vù một phát, lại là một gậy đập tới.

Tôi đã không chạy nổi nữa, chỉ có thể chồm lên trước một phát, cây gậy khóc tang bằng sắt non trượt qua đỉnh đầu tôi, hơi cắm vào trong đất!

Cái khăn vải kia thì lại đè thằng trên bả vai tôi, bản thân tôi cũng chẳng còn mấy sức trốn chạy, liền bị đè xuống dưới đất.

Thằng điên nhà họ Vương sải bước lên trước, một chân dẫm trúng lên ngực tôi.

“Lần trước, tao đập chệch, lần này, mày chẳng may mắn thế nữa đâu.”

Gã dướn người lên trước một phát, tôi cảm giác phần xương trước ngực đều sắp gãy rồi, gã cũng đã giật cây gậy khóc tang bằng sắt non lên.

Giơ cao cây gậy, đồng thời vẻ mặt cũng càng hung tợn hơn.

Phía xa, một tiếng hét thê thiết vang lên, gần như xé rách bầu trời!

“Mày dám!” Tiếng hét của mẹ tôi tràn đầy sát khí và oán hận!

Mặt trăng trên trời, dường như cũng bị một làn sương màu đỏ tươi trùm lên!

Tôi đỏ cả mắt, không hề vì việc bị đè giữ mà từ bỏ việc giãy giụa rồi chờ chết.

Sức lực cuối cùng trên người, cũng toàn bộ dồn vào cẳng tay, vụt vung mạnh gậy khóc tang lên!

Cảm giác đau mỏi từ cổ tay đồng thời truyền lại, tôi không tiếp tục nhẫn nhịn, mà để cho gậy khóc tang bay vụt ra! Thằng điên nhà họ Vương giễu cợt nói: “Cái gậy cũng nắm không vững, đến chết vẫn là thằng phế vật!”

Cũng vào lúc này, đột nhiên một tiếng động vang lên, đồng thời còn kèm theo một tiếng rắc!

Thằng điên nhà họ Vương vốn đang làm động tác tránh né gậy khóc tang, thì đột nhiên thân người cứng đờ lại!

Rầm một phát, gậy khóc tang lại đập thật mạnh vào chỗ ấn đường của gã!

Một tia điện xẹt qua, mặt thằng điên nhà họ Vương trong chớp mắt liền biến thành một màu đen xì.

Một thứ mùi cháy khét khó ngửi, khiến người ta buồn nôn!

Giây phút đó, tôi mới nhìn rõ, Hà Thái Nhi chẳng biết từ lúc nào đã vòng ra sau lưng thằng điên nhà họ Vương!

Lúc thằng điên nhà họ Vương khống chế tôi xong thì buông lỏng cảnh giác, mới khiến Hà Thái Nhi có được cơ hội, đinh sắt trực tiếp bị búa sắt đóng thẳng vào trong gáy gã!

Cũng chính vì vậy, gã mới không có cách nào tránh né, gậy khóc tang liền đánh trúng luôn vào ấn đường!

Tim tôi đã sắp nhảy ra khỏi cổ họng ra ngoài rồi. Một phát như thế, mà vẫn không thực sự lấy được mạng của thằng điên nhà họ Vương.

Thân người gã cứng đờ mất mấy giây, một tiếng hét đầy đau đớn từ trong miệng gã phát ra, động tác của gã chậm đi không ít, nhưng vẫn tiếp tục đập một gậy về phía tôi!

Có thời gian này làm đệm, tôi lật người bò dậy, vụt chồm mạnh một phát về phía bả vai của thằng điên nhà họ Vương.

Gã không hề đập trúng tôi, mà ngược lại bị tôi vật ngã ra đất.

Cùi tay gã kẹp mạnh một phát lên trên cổ tôi! Cái la bàn nhái trong tay phải của tôi, cũng đập mạnh một nhát lên đỉnh đầu gã!

Bốp một tiếng khẽ vang lên, la bàn vững vàng rơi lên đỉnh đầu gã.

Trong chớp mắt gã bèn trở nên bất động, cánh tay kẹp trên gáy tôi, cũng bất lực mà buông thõng xuống...

“Thập Lục... Mày không sao chứ?” Giọng nói hơi có chút hoảng hốt của Hà Thái Nhi vọng lại, bà ta cũng vội vàng đến dìu tôi.

“Cháu không sao, di Thái dì đừng lại gần.”

Lúc này ánh trăng lại càng lạnh lẽo hơn, cùng với việc làn sương máu kia nổi lên, trên người thằng điên nhà họ Vương hóa ra cũng đang mọc ra lông nhung màu đỏ!

Có điều có la ban nhái trấn, nên lông nhung màu đỏ đó vừa mới xuất hiện, đã liền héo quắt luôn.

Mấy giây sau, la bàn nhái lại phát ra một tiếng rắc khẽ, hóa ra là đã xuất hiện một vết nứt rồi.

“Thằng nhãi tạp chủng, mày tưởng mày có thể giết được tao sao? Mày còn chưa đủ tư cách!”

Thăng điên nhà họ Vương vô cùng độc địa nhìn tôi chằm chằm, con ngươi gần như đều đã thành màu đỏ.

Vẻ tàn bạo trên người gã càng nhiều thêm, sát khí cũng càng mạnh hơn.

La bàn nhái, lại nứt thêm mấy vết nữa!

Gã đúng thật là vô cùng hung dữ, búa sắt đóng đinh sắt vào, cộng thêm Đương đầu nhất bổng của Lôi kích mộc, và còn cả la bàn nhái nữa mà vẫn chưa thể trấn áp được gã!

Tôi cũng nhanh chóng mò lấy cái chai đựng máu mào gà ra, vặn mở nắp chai, một phát rút tất cả ba cái lông đuôi gà ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận