Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1056: TỬ ĐẤU KHÔNG KẾT QUẢ

Trên mặt y lộ ra nụ cười hung ác, phối hợp với cái cằm bị tôi đánh nát, càng giống như ác quỷ từ âm ty bò ra ngoài, vô cùng hung ác!

Y vụt nhấc tay, lại đi trực tiếp túm về phía Bút Địa Chi trong tay tôi!

Đồng tử mắt tôi co mạnh, nhanh như cắt rút tay lùi sau.

Thế này rõ ràng không còn cơ hội cho tôi tiếp tục vẽ phù.

Cùng lúc tôi tránh né ra, giọng nói khàn khàn của Liễu Dục Chú đồng thời lần nữa vang dội.

“Hậu thổ, Minh đường, Thiên mạch, U đường!”

“Đạo sĩ chính phái Liễu Thị Liễu Dục Chú, chiếu cáo ngũ lộ U Thần, hung hồn bất kính, kinh phạm Thần Đế, kính Hậu đức khoan dung, cho vong hồn yên ổn!”

“Bốn phương gương đồng trấn trận, một cây phất trần làm tâm, bày cờ phướn ngũ sắc, họ Cung hoàng bạch phướn, họ Thương thanh bạch phướn, họ Giác thanh lục phướn, họ Vi thanh hồng phướn, Vũ Âm thanh hắc phướn, lập bổn Âm nguyên Liễu vị, thượng phong Thiên Nguyên, hạ phong Địa Giới, yêu ma quỷ quái không chỗ ẩn mình!”

Tiếng chú pháp lạnh lẽo, tàn khốc nổ ầm bên tai tôi!

Âm thanh này vang vọng trong cả không gian nhỏ hẹp.

Hơn nữa Cáo văn Khóa thần, còn có thêm sự sắc bén mà bình thường Liễu Dục Chú không có!

Ngay tiếp đó lại là tiếng vù vù vang lên, năm chiếc cờ phướn, bốn chiếc gương đồng, gần như đồng thời từ chỗ Liễu Dục Chú đứng bắn bay ra ngoài, vừa vặn rơi xuống phạm vi bên ngoài Ngô Mậu khoảng hai mét, giam chặt y vào trong!

Sắc mặt Ngô Mậu lập tức trở nên đau đớn khác thường, y hét thảm lên thành tiếng.

Tác dụng của Cáo văn Khóa thần, chính là ức chế hung hồn ác quỷ! Tiếng hét thảm đau đớn của Ngô Mậu lúc này, là phát ra từ chính bản thân y!

Chỉ có điều xác kỳ thi trên lưng y, bên chân trái còn lại cũng đang lung lay chực rớt, giống như giây tiếp theo liền sẽ gãy đứt xuống luôn.

“Liễu đạo trưởng! Y có thể chống chọi được số phù này, là bởi vì bản thân xác chết đang tổn hại! Áp trấn thần chú khiến nó đứt chân, Cáo văn Khóa thần gần như đứt chân còn lại! Y không trụ được mấy lần đâu!”

Tim tôi gần như sắp từ trong cổ họng nhảy ra ngoài.

Còn Liễu Dục Chú đã đạp bước lên trước, bước chân của gã so với trước hơi có vẻ loạng choạng!

Dù gì thì Áp trấn thần chú hoàn chỉnh, thứ tiêu hao cũng là Thọ nguyên, lúc trước Liễu Dục Chú còn bị thương rồi trúng vong, tổn thương đến hồn phách.

Bây giờ Liễu Dục Chú liên tiếp dùng hai lần đại phù, thể lực không đủ cũng vô cùng bình thường.

Sợ rằng... gã chưa chắc có thể trụ được đến khi cái xác kỳ thi này hoàn toàn tổn hại... Tôi lại lần nữa lùi sau, đồng thời trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, nếu như Liễu Dục Chú không trụ được, tôi nên đối phó với Ngô Mậu và cái xác kỳ thi này như thế nào.

“Thượng khởi Cửu thiên, Hạ cáo Dư địa, hôm nay trảm ác, ương đi phúc tới!” Âm thanh khản đặc, từ trong miệng Liễu Dục Chú truyền ra, gần như tiếng nói này còn đều đang toát lên mùi máu tanh!

Ngô Mậu vụt quay người lại, y đột ngột vứt bỏ kiếm trong tay, giật sau lưng một phát.

Thứ y giật xuống, hóa ra chính là cái chân đã lủng lẳng chực đứt đó!

Ngay tiếp đó, y vụt đạp bước lên trước, đột nhiên “ong” một tiếng, một chiếc gương đồng do Cáo văn Khóa thần bày bố, trực tiếp vỡ nát!

Một chiếc cờ phướn cắm trên mặt đất, cũng đồng thời vỡ thành mảnh vụn.

Y trực tiếp đi thẳng ra khỏi phạm vị của Cáo văn Khóa thần, trong tay nắm cái chân xác thanh thi đó, vụt thật mạnh về phía Liễu Dục Chú!

Đồng thời, Ngô Mậu lại cũng đã mở miệng: “Giác Khuê Tỉnh Đẩu vốn thuộc Mộc! Chẩn Bích Cơ Sâm là Thủy thần!” Âm thanh này the thé nhức óc, tàn độc hung ác.

Liễu Dục Chú không hề tránh né chút nào, vụt vung hai tay lên, trong ống tay áo vô số mũi tên bắn mạnh ra ngoài.

Đồng thời, chú pháp trong miệng gã cũng chưa dừng, khản giọng quát lên: “Đạo sĩ bắn Tam tiễn, Nhất tiễn bắn Thiên ương! Nhị tiễn bắn Địa ương! Tam tiễn bắn Quỷ ương! Bắn đoạn hung ác quỷ, vĩnh viễn rời quê hương!”

“Trảm thi tam đoạn, Nhất trảm trừ Thiên ương! Yêu ma đều thương tổn, Tinh Thần tới hộ vệ, Nhật Nguyệt hiển tam quang!”

“Nhị trảm trừ Địa ương, Mậu đã tọa Trung phương, phục thi đều hóa tán, ma quỷ cũng tiêu vong!”

“Tam trảm trừ Quỷ ương, quỷ quái ẩn náu hết, vong hồn siêu tiên giới, trong huyệt vĩnh cát tường!”

Chú pháp của Tam trảm Tam bắn đồng loạt xuất ra, Liễu Dục Chú sau khi vung tên ra xong, lại lần nữa vung tay, thứ vung ra bèn là ba thanh kiếm đồng thau!

Mũi tên và kiếm đồng thau, gần như trong nháy mắt toàn bộ đều ngập vào trong cái chân xác thanh thi đó!

Nếu không phải động tác của Ngô Mậu nhanh nhẹn dị thường, y sớm đã bị mũi tên bắn xuyên cơ thể rồi.

Mà lúc này, cái chân xác thanh thi đó lại phát ra âm thanh lách tách, giống như túi nước nứt vỡ vậy, lượng lớn máu huyết bẩn thỉu, dưới sự vung quật của Ngô Mậu, toàn bộ đều bắn tung tóe về phía Liễu Dục Chú!

“Cẩn thận Liễu đạo trưởng! Máu xác mỡ xác, có kịch độc!” Tôi đột ngột hét lớn, nhắc nhở Liễu Dục Chú.

Mặt Liễu Dục Chú cũng đã biến sắc, gã vốn đang đối mặt chính diện với Ngô Mậu, lúc này đột ngột xoay người, quay lưng về phía y.

Không gian ở đây quá nhỏ, tất cả phát sinh quá nhanh, đây đã là động tác nhanh nhất của gã rồi.

Tôi cũng căn bản không cách gì ra tay giúp đỡ, cái thứ máu uế và mỡ xác chết đó, liền giống như nước mưa vậy, vù vù bắn lên trên lưng Liễu Dục Chú, lưng của Liễu Dục Chú lập tức trở nên nhớp dính một mảng.

Trong một tiếng “xoạc”, áo trên người Liễu Dục Chú trong nháy mắt rách nát rơi xuống.

Nhưng trên người gã vẫn bị dính phải không ít vết bẩn.

Cương nghị đến như Liễu Dục Chú, lúc này cũng đều đau đớn hét thảm lên một tiếng, loạng choạng chồm ra trước, “rầm” một phát đập lên trên tường.

Có thể tưởng tượng được dộc tính của thứ máu uế và mỡ xác chết này lớn đến mức nào.

Tim tôi dường như bị một bàn tay lớn vụt bóp chặt, trong đầu điên cuồng suy diễn, nhưng không nghĩ ra được đối sách khả thi...

Bây giờ trạng thái này của Liễu Dục Chú, sợ rằng căn bản không dùng nổi Ngũ đế Phong táng phù.

Ngũ đế Phong táng phù đó tôi cũng không dùng nổi, bắt buộc phải có đạo sĩ lại dùng máu sao chép một lần mới có thể phát huy tác dụng, cũng sẽ hao tổn lượng lớn thời gian!

Vậy nên nếu không thể triệt để cố định Ngô Mậu, căn bản không có khả năng...

Ngô Mậu không hề quay đầu, y sải bước tiếp tục đi về phía Liễu Dục Chú.

“Ngô Mậu!” Tôi khản giọng gào lên thành tiếng.

Ngô Mậu vẫn cứ không phản ứng, mắt nhìn y iền sắp tới sau lưng Liễu Dục Chú.

“Bất kể mày là ai, hôm nay tao nhất định sẽ hủy phần mộ của mày! Tiễn mày hồn phi phách tán!” Tôi gằn giọng nói.

Trong tay mò ra thứ cuối cùng có thể dùng đến trên người, chính là la bàn tới lấy vị Âm dương tiên sinh ở phía dưới đó!

“Vù” một phát, tôi trực tiếp vung nó ra, đập về phía Ngô Mậu!

Ngô Mậu vụt quay đầu, vung cái chân xác chết đó ra, “bốp!” một tiếng quật bay la bàn!

“Ta phải lấy chúng mày mỗi đứa một cái chân, bù đủ xác ta!” Giọng nói âm u từ trong miệng Ngô Mậu truyền ra.

Lòng tôi càng lạnh ngắt.

Đúng vào lúc này, Liễu Dục Chú cũng quay người lại, hai mắt gã sung huyết, giọng nói khản đặc đến cùng cực: “Dương Thanh Sơn, ông còn định xem kịch nữa sao?!”

“Người nhà họ Liễu không cần ông quản, ông còn không ra tay, La Thập Lục cũng sắp mất mạng rồi!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, đau não, ngày mai tiếp tục!
Bạn cần đăng nhập để bình luận