Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 787: TRẢM XÁC KINH BIẾN

Tôi lắc đầu bảo với lão, tộc Khương và nhà họ Liễu cần giữ hắn lại để truyền huyết mạch, việc này không cần tôi quản nhiều nữa, hơn nữa Liễu Tam Nguyên cũng không ngu, ông ta chắc chắn biết không thể thả lỏng với cái tên Dương Hưng này.

Lưu Văn Tam chỉ nhún nhún vai, nói một câu: “Đáng hận, cũng đáng thương.”

Chúng tôi vừa mới đi được nửa đường thì gặp Liễu Dục Chú, gã rõ ràng là tới đón chúng tôi.

Trải qua một hai ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, trên mặt Liễu Dục Chú đã chẳng nhìn thấy vẻ mệt mỏi gì nữa.

Sau khi chạm mặt, gã chỉ gật gật đầu, rồi bèn đứng ở bên cạnh tôi, cùng sánh bước với tôi.

Tiếp xúc thời gian dài rồi, thành ra cũng đã có sự ăn ý.

Mấy phút sau, chúng tôi đến bên ngoài cổng chào của tộc Khương.

Ngoài rìa của tộc Khương, có một khu đất trống cực lớn, kỳ thực ở bên ngoài khu đất trống này, còn có một đoạn đường tương đối, mới sẽ tới nơi có người, bình thường tuyệt dối không thể nào có người tùy tiện tới bên ngoài tộc Khương.

Lúc này, ở bên rìa khu đất trống đó đều chất đầy giàn lửa, ngọn lửa đã được châm lên, cháy vẫn chưa được gọi là lớn.

Ở chính giữa khu đất trống, bày cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng đó, bên cạnh ít nhất có tám đạo sĩ đang đứng vây quanh, vẻ mặt mỗi người đều trang nghiêm, không chút sơ suất.

Người bình thường của tộc Khương không tới, ở phía trước những giàn lửa kia, đang đứng thưa thớt một vòng đạo sĩ.

Đạo sĩ nhà họ Liễu có mấy trăm người, đương nhiên không phải mỗi một người đều mạnh như thế.

Tổn thất ở bên ngoài Phị Phát Quỷ nhất định đều là tinh nhuệ, sợ rằng đã chiếm một nửa số lượng rồi.

Bốn người Liễu Tam Nguyên, Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương đứng ở chỗ phía trước cổng chào chừng năm mươi mét, cách cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng vẫn còn khoảng chừng mười mấy mét.

Liễu Dục Chú cứ thế đưa chúng tôi tới trước mặt Liễu Tam Nguyên.

“Đại trưởng lão, La Thập Lục đã đưa tới.” Liễu Dục Chú hơi hơi cúi đầu, trầm giọng nói.

Tôi lập tức liền hiểu ra, Liễu Tam Nguyên nhất định đã đưa ra thông báo, xưng hô của Liễu Dục Chú cũng đã thay đổi rồi.

“La Thập Lục, trảm xác thôi.” Liễu Hóa Đạo làm một động tác mời, trong thời gian này Liễu Tam Nguyên chỉ gật đầu một lần, đều chẳng tiếp tục mở miệng nói chuyện với tôi nữa.

Tôi cũng chẳng cảm thấy thất vọng, mà ngược lại cho như thế rằng rất tốt, nhà họ Liễu phân chia rất rạch ròi.

Tôi trực tiếp liền đi luôn về phía cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng.

Trần mù và Lưu Văn Tam còn định đi theo tôi, nhưng Liễu Dục Chú lại giơ tay ngăn bọn lão lại, bình thản nói một câu: “Các ông qua đó cũng vô dụng, ngộ nhỡ có biến cố gì, không chặn được còn phải mất mạng, La Thập Lục không sợ, nhưng các ông chết rồi, tôi khó giải thích với cậu ta.”

Lời này của Liễu Dục Chú tôi nghe rất rõ ràng rành rọt, có điều tôi không ngừng lại, cũng không quay đầu.

Tiếng bước chân phía sau đích thực dừng lại rồi, Trần mù và Lưu Văn Tam không đi theo được.

Rất nhanh đã đến trước cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng, tầm nhìn dừng lại trên nắp của quan quách, tôi hồi tưởng lại cảnh tượng lần đó hai tiểu đạo sĩ chết dưới tay của Xác âm luyến dương, vẫn cảm thấy trong lòng sợ hãi, lòng bàn tay lập tức rỉ mồ hôi lạnh.

Lại nghĩ đến thân hình giống như một quả núi của hắn xuất hiện trước mặt tôi, lúc đó nếu không có Dương Thanh Sơn kịp thời xuất hiện, dùng Ngọc tỷ trấn hắn lại, bây giờ tôi đã là xác khô rồi.

Tư duy đến đây, hơi thở của tôi không khỏi gấp gáp lên vài phần, thậm chí tôi đột nhiên cảm thấy, lúc đó mệnh số của tôi, khả năng đúng là không ngăn được Xác âm luyến dương thật?

Đương nhiên, đây là chuyện nói sau rồi, hiện giờ Xác âm luyến dương đã bị trấn lại, là tù trong cũi.

“Mở quan!” Tôi trầm giọng mở miệng.

Tám tên đạo sĩ đứng bên cạnh quan quách kia, lập tức xoay người quay đầu, bọn họ không chút do dự đến phía trước quan quách, gần như đồng thời đặt tay lên trên, giây tiếp theo, nắp quan quách bị khiêng lên, bọn họ đem nó đặt xuống đất ở bên cạnh.

Lúc này ánh lửa sáng rực, không tối như ở trong Phị Phát Quỷ, tôi mới có thể tỉ mỉ kỹ lưỡng nhìn rõ tất cả mọi thứ ở trong quan quách.

Thông thường bề mặt quan quách là lớp vỏ ngoài để bảo vệ quan tài, bên trong mới là quan tài thu liệm xác chết.

Lúc này trong cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng, chính là một cỗ quan tài mỏng hơi nhỏ hơn một chút, chất liệu của cỗ quan tài mỏng này còn tốt hơn rất nhiều so với cẩm thạch trắng của lớp vỏ, là một cỗ quan tài bằng ngọc trong vắt có lẫn phỉ thúy.

Quan tài không lớn, vừa vặn có thể dung nạp Xác âm luyến dương.

Hơn nữa ở hai bên rìa, vị trí giữa khe hở với quan quách, có rất nhiều khối ngọc vỡ nát, sơ lược còn có thể nhìn ra được, đây chắc là nắp quan của cỗ quan tài này, hiện giờ đã vỡ nát do Xác âm luyến dương dựng xác.

Xác âm luyến dương bây giờ đang nằm thẳng ở bên trong cỗ quan tài ngọc, đỉnh đầu đè khối Ngọc tỷ vuông vức, sắc mặt cứng đờ máy móc, ánh lên màu xanh đen.

Bộ quan phục màu xanh đen có vân vàng kim trên người hắn, còn hơi có một cảm giác trấn áp.

Tôi lên trước, thò tay lên trên khối Ngọc tỷ đó, phát hiện Ngọc tỷ đang hút dính chắc trên đỉnh đầu của Xác âm luyến dương, xác định đi xác định lại rằng Ngọc tỷ sẽ không rơi xuống xong, tôi mới lùi về vị trí chính diện của quan quách, trầm giọng hô lên:

“Dựng xác!”

Mấy đạo sĩ kia lại lần nữa lại gần quan quách, thò tay vào nhấc xác chết của Xác âm luyến dương lên.

Tôi rất thận trọng, đã mở cái hộp gỗ dẻ kia, lấy thanh Thượng phương Trảm mã kiếm dài hơn một mét ra cầm vào trong tay.

Vô cớ, bên tai liền vang vọng mấy chữ đó.

“Tiên phong Thượng phương kiếm, theo luật diệt gian tang.” Trong nháy mắt, xác chết của Xác âm luyến dương liền bị tám đạo sĩ này khiêng ra ngoài, trực tiếp đặt thẳng ở bên cạnh quan tài.

Không phải là đặt nằm, mà là đặt hắn dựng thẳng đứng.

Độ cao lớn của Xác âm luyến dương, phải cao hơn tôi cả hơn một cái đầu.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, khối Ngọc tỷ trên đỉnh đầu hắn, hơi hơi tỏa ánh sáng bóng lóng lánh. Tôi hít thở sâu, cực lực khiến cả cơ thể càng bình ổn hơn, đồng thời tôi nắm chuôi kiếm trong tay cũng càng chặt hơn mấy phần.

Khâu Xử Đạo không hề nói cụ thể nên trảm như thế nào, cơ mà chém đầu còn không dễ à?

Tôi đang chuẩn bị giơ kiếm chém đầu, nhưng tám đạo sĩ ở bên cạnh kia, lại không hề tránh ra.

Thanh kiếm này dù sao cũng dài hơn một mét, tôi cũng sợ một kiếm chém xuống ngộ nhỡ chém nhầm làm bị thương đến ai, nên lại lần nữa trầm giọng nói: “Lùi ra.” Nhưng bọn họ lại vẫn không nhúc nhích.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, Liễu Tam Nguyên đã sắp xếp gì rồi?

Ông ta không hề bảo với tôi á.

Vô thức ngoảnh đầu, tôi nhìn sang phía mấy người Liễu Tam Nguyên bên kia.

Kết quả tôi lại phát hiện, trong mông lung, ở đây hóa ra đã có sương mù nổi lên rồi...

Sương mù sinh ra rất nhanh, một phát đã chẳng còn nhìn thấy mấy người Liễu Tam Nguyên.

Đột nhiên, bên tai có tiếng xé gió truyền lại.

Mặt tôi đột ngột biến sắc, vụt lách một phát sang bên cạnh.

Trong số tám đạo sĩ kia lại có hai người đang lao về phía tôi!

Tôi né một phát thế này, bèn vừa vặn tránh được.

Đồng thời, bọn họ còn có hai người, gần như đồng thờ giơ tay ra, đẩy một phát thật mạnh về phía khối Ngọc tỷ đó!

Cả khối Ngọc tỷ, gần như trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy!

Tôi kinh hãi biến sắc, việc này thì tuyệt đối không thể là sắp xếp của Liễu Tam Nguyên rồi!

Ông ta làm sao có thể hủy hoại khối Ngọc tỷ này được, vào thời điểm trảm xác mà còn gây ra kiểu biến cố này?

Giây phút Ngọc tỷ vỡ nát, trong sương mù gần như đều tràn ngập lên một thứ màu xanh đen.

Hai đạo sĩ kia lại càng lao lên trước một cách kỳ dị!

Gần như một trái một phải, trực tiếp đập luôn lên trên hai bên tay trái phải của Xác âm luyến dương.

Giây tiếp theo, cơ thể bọn họ nhanh chóng khô héo, teo lại, hai mắt lồi ra, làn da trên mặt nhanh chóng hóp vào.

Mấy giây sau, đạo sĩ giây trước còn đang sống sờ sờ, trong nháy mắt, đã thành xác khô!

Ngoài ra, bốn đạo sĩ còn lại, cũng gần như đồng thời chồm về phía Xác âm luyến dương.

Bọn họ thế này không phải là đối phó với Xác âm luyến dương, mà là đem dương khí cho hắn!

Lòng tôi cực kì kinh hãi, có người đang giở trò!
Bạn cần đăng nhập để bình luận