Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 476: SƠ HỞ

Xác chết hóa sát thậm chí là có thành xác sống, thì hồn phách cũng đều không rời khỏi thân thể.

Bởi vì oán khí bịt kín thất khiếu, hồn không rời xác được, nên mới bật xác thành sát.

Xác sống còn bởi vì hơi thở chết cũng không cam tâm trút bỏ kia nên nhìn trông không khác gì người sống.

Người bình thường chết rồi, thì bảy phách tan hết ngay tại chỗ, ba hồn rời khỏi xác. Có điều còn có một bộ phận oán khí chưa từng tiêu tan, nên sẽ thành quỷ quái.

Trúng tà, vong khách nhập thường gặp, cũng là vì vậy mà thành.

Xác sát sau khi quỷ quái phá xác ra ngoài, thì càng đáng sợ hơn. Cái thứ vô hình vô ảnh này, cũng chẳng phải mắt thường có thể nhìn thấy được như xác sát hay xác sống, nên muốn phòng cũng không phòng nổi.

Cố Thiên Lương rõ ràng trì trệ mất một hồi, rồi mới mặt tỉnh bơ nói một câu: “Bát tiên khiêng quan, nữ quyến dẫn đường.”

Thợ khiêng quan không chỉ có tám người, tính cả đám ở trong sân thì tổng cộng có mười sáu người.

Tám người đầu tiên khiêng quan tài lên, lắc lư qua lại ba phát xong, đi ra khỏi gian sảnh.

Tám người còn lại lúc đi khiêng quan tài đỏ, gần như người nào cũng đều hò lên thành tiếng, rõ ràng là tốn sức hơn không ít.

Cũng có người nghi hoặc, kêu lên: “Tiểu Lý tiên sinh, cỗ quan tài này nặng không chịu được, có phải có vấn đề gì không, cậu có cần xem xem không?”

Lòng tôi lập tức hơi hoảng.

Hai người đàn ông ở bên trong, chắc chắn là phải nặng hơn so với bình thường rồi.

Đang lúc tôi sợ sẽ có vấn đề, thì Cố Thiên Lương ngoảnh đầu liếc người đó một cái, sẵng giọng nói: “Thứ anh khiêng không phải là quan tài, mà là gia tài bạc triệu của nhà họ Sài, càng nặng mới càng tốt! Vấn đề vấn điếc cái gì, đừng có ăn nói linh tinh!”

Lập tức người thợ khiêng quan đó cũng chẳng dám nói thêm nữa.

Hai cỗ quan tài nối nhau ra ngoài, Cố Thiên Lương đi ở trên đầu nhất.

Đội ngũ đưa tang thì xếp hàng đi ở hai bên.

Có người đánh trống, có người gõ chiêng, tôi cũng theo đó mà gõ chiếc chiêng đồng ở trong tay.

Cũng có nữ quyến và trẻ con còn lại của nhà họ Sài cùng theo khóc tang.

Lúc này trời đã sáng hẳn, màn đêm cuối cùng cũng đã bị xua tan triệt để.

Bản thân nhà họ Sài đã ở ngoại ô, xung quanh phần nhiều là rừng núi, đi bộ tầm hơn nửa giờ đồng hồ, vào trong một con đường nhỏ hẻo lánh.

Rồi cuối cùng lên trên một ngọn núi Chi Lũng có phong thủy tầm thường.

Sở dĩ nói là tầm thường, vì trước sơn không có thủy, có Sa không có Minh đường, sinh khí yếu ớt.

Thêm nữa xung quanh cũng không có Quần sa Triều án, vậy thì ngọn núi này đã chẳng có chỗ nào đáng gọi là Bảo địa cả, chỉ có thể nói là vị trí phù hợp, phong thủy tạm được.

Bản thân bọn Lý Đức Hiền cũng chỉ muốn gom tiền, nên không thể nào bỏ công bỏ sức đi chọn ngọn núi tốt đến đâu cả.

Thậm chí tôi cảm thấy sinh thần bát tự của cái xác nữ đó khả năng cũng là bịa đặt, chỉ là tuổi trẻ non nớt là không làm giả được thôi.

Đi một mạch lên trên đỉnh núi, đặt quan tài xuống đất xong, Cố Thiên Lương lại chỉ huy đám thợ khiêng quan đi cuốc đất đào huyệt, bận rộn một hồi đến giữa trưa mới đào xong hai cái hố sâu.

Quan tài đặt ở phía trước hố, Cố Thiên Lương mới bảo mọi người nghỉ ngơi.

Sau đó nữa, bèn là tiếp tục chờ đợi. Người của đội ngũ đưa tang ngồi rải rác trên đất, tôi cũng ở chung với mọi người.

Trong thời gian này cũng chẳng phát sinh điều gì ngoài ý muốn, chỉ là Cố Thiên Lương cứ ở chỗ khác nói chuyện với Sài Dục.

Khoảng cách quá xa, tôi chẳng nghe được bọn họ nói chuyện gì.

Trời gian trôi qua rất chậm, lúc hai ba giờ chiều, có người làm của nhà họ Sài đem đồ ăn dạng lương khô tới.

Lại đợi đến lúc hơn sáu giờ gần bảy giờ, trời đã dần tối.

Mà trước khi hoàng hôn, Cố Thiên Lương lại đã đi mất rồi...

Lúc đó tôi liền cảm giác có chút mất tự nhiên, cứ thế mà đi luôn rồi?

Hắn không đợi Lý Đức Hiền tới sao?

Hay là, chẳng lẽ đã phát sinh biến cố gì, hắn phát hiện ra vấn đề gì rồi?

Sau khi hắn rời đi xong, trời đã tối hẳn, vẫn là giống như tối hôm qua, mây đen bao trùm cả bầu trời đêm, không có trăng, cũng chẳng có sao, trên đỉnh núi càng ngột ngạt hơn, giống như có thể mưa lớn bất cứ lúc nào vậy.

Sài Dục đang ngồi đợi bên cạnh cũng có chút nhấp nhổm không yên.

Có điều lần này ông ta rõ ràng có thể kiểm soát tốt hơn một chút, không đi lại nhìn tôi.

Nữ quyến và trẻ con theo khóc tang của nhà họ Sài đều đã quỳ trước quan tài bắt đầu châm nến hương đốt vàng mã, lúc này dưới chân núi lại dần có người tới.

Những người này rõ ràng đều là người làm của nhà họ Sài, khiêng đồ cúng đại tam sinh tới, rồi bắt đầu bày linh đường ở phía trước hai cỗ quan tài!

Hơn nữa ở phía sau cùng của bọn họ, còn có một gã đàn ông cao cao gầy gầy, khuôn mặt dài hẹp đi theo.

Giây phút nhìn thấy lão, tôi lập tức hơi hơi cúi thấp đầu xuống.

Đồng thời tim tôi cũng đặt lại vào trong lồng ngực ngay.

Người này tôi có hóa thành tro cũng có thể nhận ra được, chẳng phải chính là Lý Đức Hiền sao!

Lão vẫn đeo cái kính gọng vàng đó, trên người cũng mặc Đường phục, có điều sắc mặt của lão nhìn như chẳng có vẻ gì, nhưng tóc thì lại bạc thêm không ít.

Người chưa già, tóc đã bạc, rõ ràng là dấu hiệu bị tổn thọ.

Lý Đức Hiền làm bao nhiêu chuyện táng tận lương tâm như thế, quả nhiên là cũng chẳng chống nổi báo ứng trời phạt.

Lão đi đến gần phía trước, đầu tiên là chào hỏi với Sài Dục, Sài Dục cũng chẳng biểu hiện ra điều gì bất thường.

Sau khi linh đường bày xong, Lý Đức hiền mới bắt đầu lo liệu mở đàn như đúng rồi.

Nói là mở đàn, chứ cũng chỉ là làm mấy cái việc đó.

Xác nữ đã bị đóng đinh chết hẳn, lão biết rõ điều này, nên chẳng qua cũng chỉ là diễn kịch mà thôi.

Hơn nữa lão tuyệt đối không đoán được rằng, chúng tôi cũng đang diễn kịch cùng lão!

Loay hoay một hồi xong, Lý Đức Hiền còn tay cầm phất trần, đi quanh mỗi cỗ quan tài ba vòng.

Lớn giọng niệm không ít câu từ dùng khi điểm Âm hôn, cũng đại loại như những lời của Trần mù khi phá Âm hôn của bố tôi lần đó.

Đồng thời từ trong lời nói của lão, tôi cũng biết được cái xác nữ kia tên là Lữ Xảo Nhi, đúng thật là mới mười sáu tuổi.

Kỳ thực tôi đã có chút không nhịn nổi nữa, muốn động thủ bắt người. Chỉ là Trần mù và Lưu văn Tam còn chưa hành động, nên tôi cũng không dám liều lĩnh làm bừa.

Thợ khiêng quan ở xung quanh, lờ mờ đang có động tác vây lấy Lý Đức Hiền. Đám thợ khiêng quan này thân thủy tuyệt đối không yếu, có điều bọn chúng cũng chẳng đáng để sợ.

Bởi vì nhà họ Sài còn phái tới không ít người canh chừng ở xung quanh. Trong số những người này, tôi biết nhà họ Phùng cũng sắp xếp một số thủ hạ!

Một khi động thủ, bọn họ liền có thể kìm hãm đám thợ khiêng quan, Lý Đức Hiền tuyệt đối mọc cánh cũng khó thoát.

Duy nhất một điểm khiến tôi khó chịu là, để Cố Thiên Lương đi mất rồi...

Trong lúc tôi suy nghĩ, Lý Đức Hiền cũng đã loay hoay đến bước cuối rồi, lão đi đến phía trước hai cỗ quan tài, cười ha hả gõ ba phát vào phía trước cỗ quan tài của xác nữ, nói: “Việc lớn trong đời chẳng gì hơn kết hôn, Sài công tử và Lữ Xảo Nhi tiểu thư, là trời đất xe duyên, là hôn phối thượng thừa, nữ tấn tài, nữ vượng nam mệnh năm mươi năm, nhà họ Sài nhất định sẽ lại lần nữa thăng tiến vùn vụt.”

“Mời Bạch quan hạ táng!” Lão giơ tay một phát.

Lập tức có thợ khiêng quan đến khiêng quan tài trắng vào trong huyệt.

Lúc này, tôi lại phát hiện ngọn lửa đốt vàng mã và lửa nến bắt đầu biến thành màu xanh lét...

Lòng tôi lạnh ngắt, sợ không đợi được nữa, bắt buộc phải tìm tín hiệu động thủ rồi...

Con bé Lữ Xảo Nhi này, sắp tác quái!

Còn không động thủ, đợi nó làm loạn lên, thì sợ là sẽ có biến cố.

Cũng đúng vào lúc này, tay của Lý Đức Hiền cũng đặt lên trên cỗ quan tài màu đỏ, gõ ba phát.

Đột nhiên, lão lùi ra sau ba bước.

Cảnh tượng này phát sinh rất đột ngột, giọng của lão cũng đột ngột im bặt trong chốc lát.

Cả người, dường như đều dồn toàn bộ tâm trí nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài.

Nhìn nghiêng từ một bên, thần sắc của lão đột ngột trở nên âm u lạnh lẽo, cảnh giác hơn rất nhiều.

Còn tôi thì đơ hẳn, không phải chứ, Lý Đức Hiền vẫn luôn không phát hiện ra vấn đề gì mà, lẽ nào lại có chỗ nào lộ ra sơ hở gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận