Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 119: RƯỢU NGƯỜI CHẾT



Giây tiếp theo, đột nhiên có tiếng rung điện thoại u u, lẫn với cả tiếng chuông điện thoại đồng thời vang lên.

Tôi lập tức tỉnh táo định thần lại.

Cố Nhược Lâm cũng hoảng loạn đứng sang một bên, lấy điện thoại ra, bấm nhận cuộc gọi.

Tôi bước đến bên cạnh giường, mất tự nhiên nhìn trăng bên ngoài cửa sổ, mặt trăng trên trời sáng trong, ngàn sao nhấp nháy.

Lúc này tim tôi đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.

Còn tiếng Cố Nhược Lâm nói chuyện điện thoại, thì rõ ràng toát lên vẻ bất an.

Mấy phút sau, kết thục cuộc gọi.

Cố Nhược Lâm nhìn sang tôi, tôi vốn tưởng cô ta sẽ mắng tôi, hoặc là nổi giận, kết quả là mặt Cố Nhược Lâm lại trắng bệch ra.

“Nhà họ Cố có chuyện rồi.” Đồng tử mắt tôi co lại, tim đập thình thịch.

“Xảy ra chuyện gì rồi?”

“Khu nhà cổ có quỷ làm loạn, ông nội em sợ đổ bệnh rồi, đầu óc lú lẫn, liên tục suốt mấy ngày rồi. Hơn nữa việc làm ăn của nhà họ Cố, có xuất hiện nhiều vấn đề về vốn ở các cấp độ khác nhau.”

“Thậm chí một số họ hàng thuộc chi phụ trong gia tộc, đều xảy ra tai nạn với mức độ không giống nhau. Ý của Cố Thiên Lương là, lần trước chúng ta động đến phong thủy ở dưới khu nhà chính nhà họ Cố, đấy thực chất là nơi khí vận của nhà họ Cố hội tụ trong những năm qua, tháo bỏ nước ra xong, tương đương với việc khí vận tan đi, nên mới xảy ra chuyện...”

Mặt tôi lập tức biến sắc, cau mày nói: “Bọn chúng quả nhiên rất biết đổi trắng thay đen.”

Cố Nhược Lâm mím môi nói tiếp: “Ý tứ của Cố Thiên Lương, là khu nhà chính nhà họ Cố không cho người ở nữa, hy vọng mọi người đều dọn qua khu nhà cổ, còn nói ông nội em có khả năng không trụ được bao lâu nữa, bảo ông cụ xác định người thừa kế trước lúc mất, những người khác trong gia tộc cảm nhận được có vấn đề bất thường, vậy nên mới gọi điện cho em.”

“Bọn họ thấy Cố Thiên Lương đi lại quá mật thiết với Lý Đức Hiền, lại còn động đến rất nhiều vị trí của khu nhà chính, phong thủy của khu nhà chính chưa chắc đã là do bị chúng ta ảnh hưởng.”

Tôi hơi nheo mắt, gật gật đầu: “Quả nhiên, không phải tất cả người nhà họ Cố đều hồ đồ, chỉ là tất cả đều do một mình ông cụ quyết định, những người khác không có cách gì mở mồm.”

“Bây giờ Cố Thiên Lương muốn đuổi những người khác đi, bọn họ sẽ liên tưởng đến vấn đề.”

Cố Nhược Lâm im lặng một lát, nói: “Anh Thập Lục, ông nội em còn nắm cổ phần tất cả các công ty của gia tộc, mọi chuyện còn nghiêm trọng hơn so với anh nghĩ, tương đương với việc tất cả người trong gia tộc, đều chỉ là đi làm công cho công ty mà thôi, có thể bị đuổi việc bất cứ lúc nào.”

“Nếu như Cố Thiên Lương nắm quyền, nhà họ Cố đều là của hắn.”

“Chú ba của em là con trai cả của ông hai, quản lý mọi chuyện lặt vặt trong khu nhà chính, giai đoạn trước ở ngoài nhập hàng suốt, hai hôm nay mới về nhà, ban đầu nếu như có chú ấy ở nhà, thì ông nội cũng chẳng đến mức đuổi thẳng bọn em đi.” Cố Nhược Lâm lại giải thích lần nữa, rồi hỏi tôi có cùng cô ta qua khu nhà chính một chuyến nữa được không?

Tôi gật gật đầu, nói đương nhiên không có vấn đề gì.

Vốn dĩ lần trước thay đổi phong thủy núi Nội Dương, cũng là vì giúp cô ta giải quyết chuyện của nhà họ Cố.

Bây giờ nhìn thủ đoạn hành sự của Cố Thiên Lương, hắn cũng không dám làm quá, có lẽ là dùng hình thức phong thủy trong khu nhà, khiến cho Cố lão gia gặp chuyện.

Chỉ cần sửa lại những chỗ đó, hoặc là dùng thủ đoạn khác phá vỡ bố cục của bọn chúng, ông cụ tỉnh lại, thì tất cả sẽ được phơi bày!

Điều tôi không nói, là còn có vấn đề về con trâu sắt nằm dưới lưu vực sông Dương bên ngoài nhà họ Cố...

Một con trâu sắt to như thế, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ nổi trong lòng sông mà không chìm.

Biểu cảm của Cố Nhược Lâm lập tức như thở phào nhẹ nhõm, cô ta nói: “Ngày mai chúng ta có thể quay về khu nhà chính được là tốt nhất, vậy thì đợi trời sáng, đưa Liễu Kiến Thụ và dì Từ về thôn Liễu Hà trước?”

Tôi trầm ngâm một lát, rồi nói: “Chắc là không cần chúng ta đưa, dặn dò cho bọn họ tự đi là được, tôi gọi điện cho chú Văn Tam, bảo chú ấy sắp xếp cho bọn họ.”

“Chút nữa tôi phải ra ngoài một chuyến, đi lấy một món đồ.”

Mặt Cố Nhược Lâm tỏ vẻ khó hiểu.

Tôi cũng không giải thích gì thêm, chỉ bảo cô ta không cần căng thẳng, trước buổi sáng mai tôi sẽ quay lại, sau đó cùng đi qua nhà họ Cố.

Cố Nhược Lâm ngập ngừng muốn nói, nhưng rồi lại không hỏi thêm gì tôi nữa.

Tôi trầm ngâm một lát, rồi nói với cô ta, ban nãy xương dịch mã của cô ta căng đầy lồi ra, trong cốt tướng đại biểu cho vận nhà viên mãn, lần này cùng lắm là rắc rối nhỏ, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Cố Nhược Lâm nghe vậy mới mím môi gật đầu, nói hai chữ cảm ơn.

Tôi vội vàng bước ra khỏi phòng.

Trước tiên qua phòng của Liễu Kiến Thụ dặn dò gã, bảo gã sáng mai cứ về thẳng thôn Liễu Hà, sau đó mới rời khỏi khách sạn.

Gió lạnh tạt lên mặt tôi, cuối cùng tôi cũng tỉnh táo đôi chút.

Tôi chọn ra ngoài vào lúc này, cũng vì sợ mình làm chuyện hồ đồ, ban nãy nếu không phải Cố Nhược Lâm có điện thoại, không chừng tôi đã làm gì đó rồi.

Hơn nữa tôi cũng nghĩ thông suốt một chuyện, vì sao Cố Nhược Lâm không mắng tôi, cũng không tránh ra.

Trong chuyện này rất đơn giản, bây giờ cô ta ở bên cạnh tôi, cần cầu cạnh tôi... Nếu như thái độ của cô ta với tôi thay đổi, tôi không giúp cô ta, thì cô ta chẳng phải gặp chuyện gì cũng đành bất lực sao?

Trong hoàn cảnh như thế này, vậy mà ban nãy tôi còn hành động ngả ngớn như thế, đúng là chẳng khác gì súc sinh...

Ngoài ra, chính là việc tôi muốn đi một chuyến tìm Trần mù, hỏi lão mượn ngao sói!

Câu nói đó của Trần mù cảnh tỉnh tôi rất nhiều, tâm người ác hơn quỷ, Lý Đức Hiền thay đổi phong thủy bên trong khu nhà chính của nhà họ Cố, chẳng biết sẽ kéo thứ gì đến nữa.

Bây giờ bọn chúng vẫn dùng phương thức này đối phó với Cố lão gia, một khi tôi qua, dồn ép bọn chúng quá, có trời biết bọn chúng sẽ làm gì?

Tôi kỳ thựcc cũng chẳng có mấy kinh nghiệm, đôi mắt của ngao sói có thể nhìn thấy quỷ quái, thậm chí còn có thể trấn quỷ mở đường, tôi chỉ cần dẫn theo nó, ít nhất cũng có thể đảm bảo được vấn đề an toàn.

Lúc này, thời gian đã gần đến mười hai giờ.

Tôi lại gặp khó khăn y như trước, khó bắt xe... Đường Hàng Giấy chẳng ai muốn đi, đặc biệt là lúc đêm như thế này, cuối cùng tăng giá lên hai trăm, mới gọi được một chiếc taxi.

Tận tầm gần một giờ, tôi mới tới đường Hàng Giấy.

Sau khi xuống xe, trăng trên trời cũng không còn sáng rõ nữa, bị một làn sương u ám che phủ.

Trả tiền, xe taxi đi thẳng, xung quanh trở nên yên tĩnh, đèn đường rung rung rinh rinh, dường như sẽ tắt bất cứ lúc nào vậy.

Bên cạnh cửa hàng ở đầu đường, còn đặt mấy cỗ quan tài, dưới ánh đèn đường trông càng âm u.

Tôi hít sâu một hơi, xua tan chút sợ hãi trong lòng đi, rồi bước vào trong con đường.

Vừa đi qua vài cửa hàng, đến giữa đường, bên đường đột nhiên có một người lững thững bước ra.

Người này tuổi không nhỏ, còng lưng, trên tay bưng một cái khay.

Trên khay phủ một tấm vải đỏ, trên tấm vải đỏ đặt một cái chén nhỏ, cùng với một bình rượu.

“Chú em, chờ chút đã.”

Lão già đột nhiên gọi tôi một tiếng.

Tôi dừng lại, nghi hoặc nhìn sang lão.

Lão trông đã rất già, già đến mức mí mắt sụp hết xuống, chỉ còn lại một khe rãnh nhìn tôi.

“Có chuyện gì vậy cụ?” Tôi trả lời câu này xong, đột nhiên cảm giác xung quanh lạnh buốt ra, cái cảm giác ấy cực kỳ bất thường.

Lão già cười cười, gương mặt như vỏ cây cổ thụ ấy co giật đôi chút.

Lão đi đến trước mặt tôi, cầm cái bình rượu lên, rót ra một chén.

“Lão mù bảo tôi đứng canh ở đây, ai muốn gặp lão, thì phải uống chén rượu này trước, tôi nhận ra cậu, cậu đến tìm lão, đúng không?”

Mày tôi nhíu chặt, mất tự nhiên nói: “Chú Trần trước đây có cái lệ này đâu chứ?” Trong lòng tôi lập tức có chút nghi hoặc.

Lão già lại cười cười, nói: “Lão mù đón con gái với cháu trai về, nên giờ có hơi cẩn thận, uống xong chén rượu Dương quan này, chứng tỏ cậu là người sống, tôi sẽ có thế cho cậu qua, chứ nếu không, từ đâu đến thì quay về đó.”

Tôi nghe vậy, tuy là nghe không hiểu, nhưng vẫn cầm cái chén lên, một hơi uống cạn.

Nhưng chén rượu này mùi vị rất nhạt, giống như là loại rượu giả pha nước lã vậy.

Lúc tôi đặt chén rượu xuống, vô thức liếc dưới đất một cái.

Lão già này, sao lại đi đôi giày cóc đen xì xì vậy?

Làm gì có người sống nào lại đi giày người chết được?

Cùng lúc này, lão lại cười cười một cách đầy ẩn ý, mắt mở ra một khe rãnh.

Mí mắt tôi hơi giật, cảm giác da gà đều nổi khắp cả người.

“Cậu có thể qua rồi.”

Lão già bất thình lình nói một câu, giọng của lão, rõ ràng đã có đôi chút biến hóa, chẳng còn một chút hơi người nào nữa....

Bạn cần đăng nhập để bình luận