Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1054: LIỄU ĐẠO TRƯỞNG, TỈNH LẠI!

Nếu như tránh né, tôi nhất định sẽ tránh né một cách vô cùng thảm hại, hơn nữa gã giật bỏ món đồ đang đeo trên cổ tôi rồi, trụ chẳng được bao lâu là tôi liền sẽ tinh lực mệt mỏi.

Gã thì sẽ ngày càng hung sát, tôi liền sẽ mệt mỏi ứng phó, không thể nào là đối thủ của gã.

Chẳng bằng bây giờ liền trực tiếp liều thẳng với gã luôn!

Tôi cắn mạnh đầu lưỡi một phát, “phụt!” một tiếng, một ngụm máu đầu lưỡi đầy ắp phun bắn ra ngoài, bụi máu khuếch tán ra!

Tôi vụt rút Bút Địa Chi vốn định hạ lên trên người cái xác chết kia về, đối diện thẳng với lòng bàn tay của Liễu Dục Chú mà hạ xuống!

Rõ ràng, giây phút máu đầu lưỡi phun lên trên đầu mặt của Liễu Dục Chú, động tác của gã đều dường như trì trệ hơn một chút.

Đầu lông của Bút Địa Chi lập tức hạ lên trên lòng bàn tay của gã.

Tôi đột ngột phác họa phù văn!

“Cái văn: Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, ta nay hạ trấn, chúng ương đều lùi, vạn quỷ ẩn nấp!”

“Nhà cửa bình an, xuất nhập toại nguyện, vĩnh viễn an khang! Ta phụng Thái Thượng Lão Quân, lập tức tuân luật lệnh!” Giây phút trong miệng quát phù văn ra, tốc độ phác họa của tôi cũng nhanh đến cực điểm.

Thậm chí ở trong luồng khí này, tôi cảm giác cái thứ cảm giác mệt mỏi đó đều tan đi không ít!

Cát đen là ngoại tà xâm nhập, dẫn đến Nhị ngũ tinh khí mất cân bằng, vậy nên dùng Âm khí của cát đen cân bằng Nhị ngũ tinh khí trong cơ thể, trên thực tế là một cách làm sai lầm, khiến Âm khí càng mạnh hơn để kéo dài mạng sống.

Đây cũng là nguyên nhân tôi không cách gì khiến Âm dương cân bằng.

Nhưng không ngờ rằng, luồng chính khí đó của Áp trấn thần chú, hóa lại có thể miễn cưỡng khiến nó cân bằng?

Tư duy chỉ trong nháy mắt, phù văn đã được phác họa hoàn tất, chú pháp cũng đã niệm xong!

Thân người Liễu Dục Chú vào khoảnh khắc đó, đột ngột khựng lại, trong đôi mắt ánh sắc xanh của gã tóe ra vằn máu màu đỏ tươi, lông nhung màu xanh mọc ra ở tâm mày nhanh chóng tăng lên, toàn bộ tâm mày ngày càng lồi lên một cách rõ nét!

Thậm chí, trong tròng mắt của gã, đều đã rỉ ra một tia máu huyết.

Cảnh tượng này khiến người ta sởn gai ốc, nhưng đồng thời tôi cũng phát hiện, tôi thế này là đã trấn được gã, lại cho gã một tia tỉnh táo rồi?

Chiêu này của tôi vốn là được ăn cả ngã về không, bây giờ trong lòng lại mừng rỡ.

“Liễu đạo trưởng! Tỉnh lại!” Tôi quát lớn một tiếng.

Tiếp đấy tôi lại lần nữa mò từ trong Đường phục ra mấy tờ phù!

Trong số phù lúc trước tôi vẽ sẵn, ngoài trấn sát phù ra, còn có Áp trấn thần chú và Hà khôi Trảm thi phù!

Tôi đem số Áp trấn thần chú còn lại toàn bộ đều nắm vào trong lòng bàn tay, vụt một phát, toàn bộ đều vỗ lên trên tâm mày của Liễu Dục Chú!

Trong tiếng xèo xèo, trên trán Liễu Dục Chú lập tức bốc lên mảng lớn khói trắng!

Giây tiếp theo, phù soạn bèn đen xì một mảng, từ trên trán Liễu Dục Chú rơi xuống dưới.

Liễu Dục Chú hai mắt đỏ ngầu, hai vệt máu từ trong mắt gã lăn ra, thuận theo gò má chảy xuống dưới!

Gã đột ngột một tay thành chưởng, vỗ về phía tôi!

Lòng tôi kinh hãi!

Tôi thất bại rồi?! Không gọi tỉnh Liễu Dục Chú được?!

Chỉ có điều bây giờ muốn tiếp tục tránh né, hoặc là lại dùng chiêu thức thủ đoạn khác, đã là không kịp nữa rồi.

Hai mắt tôi trợn tròn, nhấc Bút Địa Chi lên lại định vẽ phù.

Nhưng Liễu Dục Chú vỗ lại không phải là tôi! Mà là từ trên đầu tôi sượt qua!

Đồng thời bên tay còn lại của gã, trực tiếp túm luôn lấy bả vai tôi, đẩy tôi một phát ra phía sau!

Tôi chỉ nghe thấy một âm thanh da thịt bị cắt đứt vang lên, vụt quay đầu lại, bèn nhìn thấy ở sau lưng tôi, chẳng biết từ lúc nào, Ngô Mậu hóa ra đã tới rồi!

Trong thần sắc y toàn là vẻ đờ đẫn, càng khiến da đầu người ta tê rần à, cái xác dữ tướng cách Thập nhị sát đó, lại còn đang khóa chặt lấy cơ thể y, hai tay vẫn đang cắm vào trong xương quai xanh của y.

Hơn nữa tướng mặt của Ngô Mậu, lúc này hóa ra lại còn tương tự với Liễu Dục Chú vừa nãy, tâm mày mọc ra chi chít lông nhung màu xanh, con mắt dài hẹp, còn đang rỉ đầy tia máu.

Tôi lúc này mới hiểu ra, Liễu Dục Chú đã phá bỏ nhập vong rồi, chỉ có điều, lúc này kẻ trúng vong ngược lại là thành Ngô Mậu!

Lúc này hai kiếm trong tay Ngô Mậu bị Liễu Dục Chú nắm chặt trong lòng bàn tay!

Âm thanh tôi nghe thấy, chính là lòng bàn tay của Liễu Dục Chú bị cứa rách.

Vừa nãy tôi quá mức tập trung tinh thần đối diện với Liễu Dục Chú, căn bản không nghe thấy động tĩnh phía sau lưng.

Nếu không phải Liễu Dục Chú hồi phục tỉnh táo kịp thời, sợ rằng kiếm đó của Ngô Mậu sớm đã đâm xuyên sau tim tôi rồi.

Cái xác dữ thế này, bản thân có thể nhập vong bèn đã không thể nào chỉ là một hai người.

“Cẩn thận...” Tôi chỉ có thể nói ra hai chữ này.

Nói thì lâu, chứ thực tế thì nhanh, kiếm trong tay Ngô Mậu vụt gạt một phát lên trên!

Đúng là bộ dạng quyết tâm phải trực tiếp cắt đứt luôn bàn tay của Liễu Dục Chú!

Liễu Dục Chú trong nháy mắt phản ứng lại, vụt rút tay, không cho đòn này của Ngô Mậu đạt mục đích.

Ngay tiếp đó Liễu Dục Chú nhấc chân, một phát đạp ra trước ngực của Ngô Mậu!

“Rầm” một tiếng nặng nề vang lên, Ngô Mậu lập tức bị đạp lên trên tường ở phía sau, va đập mạnh rơi xuống đất xong, y dường như đều không có cảm giác đau, đột ngột đứng dậy, lại lao về phía Liễu Dục Chú!

Tốc độ Liễu Dục Chú càng nhanh hơn, gã đã tới chỗ vừa nãy làm rơi kiếm gỗ đào và các pháp khí đạo sĩ khác, trong lúc vung tay, tất cả đồ đạc đều rơi vào trong tay!

Mắt nhìn Liễu Dục Chú mang bộ dạng triệt để hồi phục, trong lòng tôi càng mừng rỡ hơn, chỉ có đều nỗi lo đó vẫn rất lớn.

Từ dưới đất bò dậy, tôi cũng nhanh chóng nhìn quét mặt đất, rất nhanh liền nhìn thấy món đồ đựng cát đen vừa nãy bị Liễu Dục Chú giật xuống, sau khi nhặt nó lên xong, mới phát hiện cát đen bên trong gần như cũng tiêu hao hết sạch rồi.

Tôi nhanh chóng định đi mò lấy cái chai nước suối ra, đổ cát đen vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận