Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 884: SÁT KHÍ ẨN GIẤU

Thân người Lưu Văn Tam cứng đờ lại một phát, lão không tiếp tục xuống nước nữa, mà nghe lời tôi, lùi ra sau hai bước.

Cẩu Tam Đường rõ ràng ngẩn người ra, ông ta sốt ruột nhìn sang tôi: “La tiên sinh, chỉ có mười mét, cứu người trước đã, tại sao lại không được xuống nước?”

Trong lúc nói, ông ta trực tiếp liền đi luôn về phía tôi, vô cùng thất thố giơ tay ra, túm chặt lấy cẳng tay tôi.

Hoặc giả do vấn đề tướng mặt, lại hoặc là do Cẩu Tam Đường quá sốt ruột, nên mặt mũi của ông ta ta lại ngày càng trở nên hung tợn.

“Còn không đi là không kịp nữa rồi!” Cẩu Tam Đường nghiến răng nói.

“Đã không kịp nữa rồi, tướng mặt của anh ta không giống với ông, Quỷ thư Mệnh môn, là Diêm Vương gọi hồn, không cứu nổi.” Tôi hít sâu một hơi, nói thật với Cẩu Tam Đường: “Cho dù là tôi, nếu xuất hiện Quỷ thư Mệnh môn, đại khái cũng hết cứu nổi.”

Cẩu Tam Đường còn định nói nữa, tay ông ta càng dùng lực hơn, tôi đều đã cảm thấy đau buốt từng cơn rồi.

Tôi đang định giằng ra, thì người động thủ trước ngược lại là Thẩm Kế.

Bốp một tiếng khẽ vang lên, một khúc roi vụt lên trên cánh tay của Cẩu Tam Đường, Cẩu Tam Đường đau đớn hự lên một tiếng, lập tức rụt tay về.

“Lúc trước đã từng nói là tính kế lâu dài, ông ra lệnh đòi xuống nước, đã nói là sẽ có chuyện phát sinh, ông cảm thấy không vấn đề gì, bây giờ La Thập Lục nói không được xuống dưới, ông còn đòi cho người xuống dưới, tiếp tục nạp thêm một mạng người sao?” Trong giọng nói lạnh lùng của Thẩm Kế kèm theo áp lực, ánh mắt nhìn sang Cẩu Tam Đường thì càng buốt giá như băng.

Lời nói còn chưa ngừng lại, hai con mắt phượng của Thẩm Kế nheo lại, tiếp tục nói: “Còn nữa, chú ý hành động và thái độ hiện giờ của ông. Anh ta mời ông tới, nhưng ông cũng cần vớt người có liên quan tới gia tộc của ông, chúng ta đang hợp tác, chứ không phải đang nghe mệnh lệnh của ai. Anh ta đã tôn trọng ông rồi.”

Sắc mặt Cẩu Tam Đường trắng bệch, thân người đều đang hơi hơi run rẩy, ông ta nhìn sang tôi, mí mắt mất tự nhiên giật giật đôi phát, rồi bèn cúi đầu xuống không nói một lời.

Tôi ngoảnh đầu đi, nhìn ra vị trí vừa nãy lật thuyền, chiếc thuyền vớt xác đó cũng dần chìm nghỉm xuống dưới, biến mất khỏi tầm mắt.

Ánh mắt của Thẩm Kế nhìn sang tôi, giọng điệu nghiêm trọng nói: “Còn sẽ xảy ra chuyện gì nữa?”

Tôi suy nghĩ một lát, trả lời nói: “Vẫn chưa biết được.”

Thông qua ống nhòm, tôi lại nhìn vọng ra giữa sông một lượt nữa, cái cảm giác bức bối trong lòng đó càng nặng nề hơn.

Sau lưng truyền lại tiếng nói của Lưu Văn Tam: “Để chú gọi bọn họ lên bờ.”

Tôi vô thức buông ống nhòm xuống, tâm trí cuối cùng cũng ổn định lại đôi phần, với sự phối hợp giữa tôi và Lưu Văn Tam, đã không cần phải giải thích gì nhiều nữa, giống như sự việc vừa nãy, có thể bớt được rất nhiều phiền phức.

Hai tay của Lưu Văn Tam nắm lại đặt lên trên môi, phát ra một tiếng “Huýt!”, âm thanh này lảnh lót chói tai, khiến màng nhĩ tôi chấn động phát đau cả lên!

Lưu Văn Tam không ngừng lại, âm thanh “Huýt!” này, liên tiếp phát ra ba tiếng.

Sắc mặt Cẩu Tam Đường mưa nắng thất thường nhìn Lưu Văn Tam, có điều lần này, ông ta không mở miệng nói nữa.

Sau khi Lưu Văn Tam ngừng lại xong, lão thở hắt ra một hơi dài, nói: “Cẩu gia chủ, phối hợp một chút, bọn họ đang do dự.”

Tiếp đấy lão lại cười cười với tôi, nói: “Người vớt xác trên mặt nước, trước đây không có gì có thể truyền tin cả, ba tiếng khẩu lệnh này là biểu thị nguy hiểm cực độ, lập tức tập hợp. Thời kỳ này, mọi người đều hành động đơn độc, nên ít dùng rồi.”

Cẩu Tam Đường giơ tay lên, làm một động tác quay về.

Lúc này tôi cũng đột nhiên hiểu ra một điểm, tại sao Cẩu Tam Đường không cùng phương pháp của Lưu Văn Tam phát khẩu lệnh, đến Lưu Văn Tam rõ ràng cũng đều rất khó nhọc, Cẩu Tam Đường từng này tuổi rồi, sợ rằng đã sớm không làm nổi nữa.

Tôi giơ ống nhòm lên nhìn ra phía giữa sông Hồng Hà.

Rõ ràng khẩu lệnh của Lưu Văn Tam và động tác tay của Cẩu Tam Đường đã phát huy tác dụng, đã có một bộ phận người đang chuẩn bị quay về, ngoài ra còn có mấy người vớt xác xuống dưới nước, chắc là đi gọi tốp người lúc trước xuống nước.

Thời gian trôi qua rất nhanh... Trong nháy mắt mười phút đã trôi qua...

Bọn họ vẫn chưa quay về...

Bởi vì, người vớt xác xuống dưới nước, mãi vẫn chưa nổi lên khỏi mặt nước! Bao gồm cả mấy người sau đó xuống dưới báo tin, cũng đều y hệt...

Mặt Lưu Văn Tam đã biến sắc rồi, lão lần nữa hai tay nắm lại đặt lên cạnh miệng, lại phát ra mấy tiếng khẩu lệnh.

Lần này rõ ràng càng gấp rút hơn, thậm chí toát ra vẻ nghiêm khắc!

Đồng thời lão lại tiếp tục bảo Cẩu Tam Đường làm động tác tay.

Lần này mặt Cẩu Tam Đường cũng biến sắc rồi, ông ta không đồng ý làm theo, giọng nói càng khàn hơn, nói còn có người chưa lên, không thể bảo bọn họ bây giờ liền lên bờ luôn.

Lưu Văn Tam buông tay xuống, môi lão đều đã có chút run rẩy, còn có vết tích tổn thương.

“Tôi nể ông tuổi tác lớn rồi, dù gì cũng là chủ một gia tộc, nên không nói gì ông mấy, nhưng đầu ông bị thuyền đâm rồi à? Đám xuống nước bao nhiêu lâu thế không có phản ứng gì, xuống báo tin cũng không lên được, tám chín phần là có chuyện rồi, còn không để những người khác quay về, đợi lật thuyền tiếp à?”

Giọng nói của Lưu Văn Tam thực sự không nhỏ, gần như đều hình thành hồi âm ở bên bờ rồi.

Cẩu Tam Đường nắm chặt nắm đấm, sắc mặt ông ta dần trở nên trắng bệch không chút máu.

Cẩu Tam Đường còn định nói nữa, nhưng Thẩm Kế đã mở miệng trước một bước, khẽ nói: “Bọn họ quay về rồi.”

Tôi ngoảnh đầu nhìn vọng ra một phát, đích thực, tất cả thuyền độc mộc ở giữa sông đều đang quay lại phía bờ.

Lúc này đã sớm vào đêm rồi, vầng trăng tròn trên bầu trời trông giống như một con mắt sung huyết, đang chằm chằm nhìn mặt nước.

Mà mặt trăng phản chiếu ở chính giữa Hồng Hà càng khủng khiếp đến rợn người, cả đoạn lưu vực này của Hồng Hà đều giống như một con mắt khổng lồ, còn mặt trăng đó là con ngươi, tất cả người vớt xác đều đang di động bên trên con mắt này...

Thuyền hợp lại với nhau, bọn họ rõ ràng rất cẩn thận, đều không dám phân tán.

Đột nhiên, tôi lại phát hiện ra một số vấn đề.

Lờ mờ, trên mặt sông ở những phương vị còn lại, dường như thò ra ngoài rất nhiều đỉnh đầu đen xì xì.

Có điều chỉ nhìn thấy trong nháy mắt, đợi lúc tôi nhìn kỹ lại, thì hình như lại nhìn không rõ nữa.

Sương mù mỏng manh bao trùm trên mặt sông, mãi cho đến lúc này, tôi mới cảm nhận được sát khí mà Thẩm Kế nói đến...

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay tạm thời kết thúc rồi, có người hỏi tên của truyện mới, tôi vẫn đang lên ý tưởng và hoàn thiện, vẫn còn chưa đăng, tôi sẽ viết xong một bộ phận rồi mới đăng, chắc chắn sẽ thông báo cho mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận