Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1134: TỔ TÔNG PHÙ HỘ

“Có thể lý giải như vậy.” Tôi gật gật đầu.

Kỳ thực lúc này, nội tâm tôi cũng đang nghi hoặc tự hỏi, sẽ là những người hái thuốc đã chết kia từ trong vô tận bảo vệ Ba Thanh sao?

Lúc này Ba Thanh từ trước mặt tôi đứng dậy, bước chân hắn loạng choạng, thất thểu đi ra phía bên ngoài hang đá.

Tôi cũng đứng dậy đi theo ra ngoài.

Ba Thanh đến trước mặt xác chết, rồi liền quỳ xuống trước mặt xác chết dập đầu lạy tận mấy cái.

Tôi lúc này mới nghĩ nhiều thêm một chút về chuyện liên quan đến phong thủy.

Đây là nơi dùng Tiệt trượng táng pháp.

Chúng tôi ở trong đây, liền như thành dưỡng chất cho Huyền quan bên trên.

Mệnh cách này của Ba Thanh, chắc chắn chỉ có thể là mệnh số bị người chết chèn ép, nhưng đối với tôi mà nói, e rằng bèn không phải là như vậy rồi.

Sợ rằng quan tài rơi xuống dưới, còn có một nguyên nhân, chính là không gánh chịu nổi mệnh số này của tôi?

Trong lúc tư duy, Ba Thanh đã dập đầu lạy xong, hắn đứng dậy đặt quan tài nằm xuống, lại bê xác chết vào lại bên trong quan tài.

Cuối cùng hắn lôi kéo quan tài vào phía trong, tránh cho ánh nắng chiếu thẳng trực tiếp.

Tiếp đấy Ba Thanh mới nhỏ giọng nói, đợi xong hắn phải tìm một đám người hái thuốc, treo lại Huyền quan lên trên, không thể để tổ tông rời khỏi mộ.

Ngay tiếp đó, hắn lại bất an hỏi tôi, chúng tôi có cần quay đầu đi về không?

Ba Thanh cũng nhanh chóng nói với tôi, về tác hại của việc chúng tôi vẫn tiếp tục đi nữa.

Nếu chúng tôi đã bị bầy khỉ nhắm tới, bọn chúng chắc chắn sẽ còn tới gây loạn, tối hôm qua chúng tôi có thể sống sót, đã là tổ tông hiển linh phù hộ rồi, trước giờ còn chưa có người nào có thể gặp quỷ lông trắng xong mà vẫn còn sống sót được.

Hơn nữa quỷ lông trắng một lần chưa đạt được mục đích, chắc chắn lần tiếp theo sẽ càng hung dữ hơn, trên đường chúng tôi quay về, đều chưa chắc có thể bình yên vô sự...

Tôi lắc lắc đầu, bảo với Ba Thanh chúng tôi không quay về.

Sắc mặt của Ba Thanh rõ ràng cứng đờ hơn không ít, ngập ngừng muốn nói.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, biểu hiện và phản ứng này của Ba Thanh... Đích thực khả năng sẽ lại xảy ra một số vấn đề.

Chỉ có điều, tôi không thể nói quá rõ ràng với Ba Thanh, nói nhiều hắn nghe cũng không hiểu, ngược lại dễ xảy ra bất trắc ngoài ý muốn khác.

Hơn nữa tôi đích thực cũng không thể bỏ cuộc tại đây, quay đầu đi về được...

Trong lúc suy nghĩ, tôi so sánh lợi hại rồi mới bảo với Ba Thanh, quỷ lông trắng hung dữ và giảo hoạt như thế, chưa biết sẽ còn giở thêm trò gì trên đường về nữa, nói không chừng đã đang mai phục chúng tôi rồi.

Bây giờ đã gặp phải rồi, có tránh cũng không thoát được, chẳng bằng thử xem, liệu có thể trừ khử con quỷ lông trắng này không, chứ nếu không, dựa vào tính cách có thù tất báo của cái thứ này, kể cả có thể yên ổn về lại trong thôn, nói không chừng nó cũng sẽ vào trong thôn để báo thù.

Hắn có vợ con ở trong thôn, biết đâu còn sẽ liên lụy đến dân thôn khác nữa.

Trong lúc tôi nói, cơ thể của Ba Thanh rõ ràng run lẩy bẩy một phát, trong mắt hắn ánh lên tia hoảng sợ, càng trở nên sợ hãi bất an hơn.

Kỳ thực dọa Ba Thanh thế này, tôi nhiều ít gì vẫn có chút không đành lòng...

Nhưng tôi cũng không phải hoàn toàn là dọa hắn, đích thực có khả năng đó thật.

“Nhưng La tiên sinh... Chúng ta trừ khử bằng cách nào...” Giọng của Ba Thanh run rẩy, hỏi.

Tôi liếc cỗ quan tài một cái, giọng điệu cũng trịnh trọng hơn không ít, nói: “Đêm hôm qua nguy hiểm như thế, anh hôn mê, tôi có một mình mà đều không có chuyện, không thể nói là vận may, nên nói là hoàn toàn dựa vào có tổ tông của người hái thuốc phù hộ. Tôi cảm giác đám khỉ núi đó chắc chắn muốn tìm cơ hội tấn công người, nhưng cũng chẳng có gì đáng sợ cả, kể cả cái con quỷ lông trắng đó, chẳng qua cũng chỉ là một con khỉ già thành tinh mà thôi, chỉ cần chúng ta toàn bộ quá trình đều cẩn thận cảnh giác, một đao có thể băm đầu nó là được.”

“Con quỷ lông trắng này nhát gan lắm, không dám chính diện tấn công người, chứ nếu không, cũng sẽ không mỗi lần đều nhân cơ hội lúc người hái thuốc treo lên vách đá đột ngột tới hại người, chúng ta cũng không hái thuốc, bản thân nó bèn chẳng có cơ hội gì.”

Trong lúc nói, tôi đưa tay vỗ vỗ vị trí ngực của Ba Thanh, lại liếc cái xẻng gấp ở thắt lưng hắn một cái, nói: “Người mà ác lên, thì còn dữ hơn quỷ, quỷ lông trắng nếu như không sợ người hái thuốc, bèn đã chẳng âm thầm lén lút trốn trong tối bám theo rồi, tôi dùng đao cũng coi là không tồi, hơn nữa bạn đồng hành của tôi chắc đã đuổi theo rồi, thân thủ anh ta rất lợi hại, ven đường tôi có để lại ký hiệu cho anh ta.”

Ngừng lại một chút, tôi trực tiếp rút trảm quỷ đao đang giắt trên rương đồng ra, bàn tay nắm chặt cán đao, cẳng tay vụt vung mạnh một phát về phía vách trong của hang đá!

Lực đánh của Đương đầu nhất bổng dùng lên trảm quỷ đao, cả thanh trảm quỷ đao liền giống như phi đao bắn bay ra ngoài!

Phập một tiếng vang lên, đồng thời kèm với một tiếng răng rắc khó nghe, trảm quỷ đao cắm chắc vào trong vách đá...

Ba Thanh rõ ràng nhìn đần cả người ra.

Tôi lại nhìn cỗ quan tài đó một cái, nói: “Vì để đề phòng ngộ nhỡ, anh cõng theo cái xác này đi, theo cách nói của Tiên sinh chúng tôi, quan tài rời khỏi mộ, liền không thể về lại chỗ vốn có, ông ta hôm qua cũng đã phù hộ chúng ta một chút, đợi chúng ta tới nơi, tôi chọn cho ông ta một vị trí có phong thủy tốt hơn để hạ táng.”

Lúc này thần sắc của Ba Thanh phấn chấn hơn không ít, trong mắt hắn đột nhiên vụt qua một tia quyết đoán và hung hãn.

Tiếp đấy, Ba Thanh mới mím miệng nhỏ giọng nói: “Không giấu cậu La tiên sinh, cha tôi cũng là người hái thuốc, rất nhiều năm trước, ông vào núi xong liền không quay ra, tôi biết được chắc chắn là quỷ lông trắng hại chết ông rồi, nhưng tôi vẫn cứ không dám, chỉ có thể tránh né...”

“Chúng ta đi quay về khả năng bị đánh chết, đúng thật còn chẳng bằng tiến lên trước, đợi nó lại ra ngoài, thì liều với nó! Người hái thuốc thì không sợ khỉ núi bình thường đâu, cái đám đấy, đến một con, băm một con, không dám động đến chúng nó cũng là vì sợ quỷ lông trắng!”

“Nhưng có tổ tông phù hộ, nói không chừng vụ này, liền có thể để Ba Thanh tôi giúp dân trừ hại!” Nói đến sau cùng, hai mắt Ba Thanh trợn tròn, thần sắc của hắn đều trở nên hung hãn hơn không ít.

Mà đúng vào lúc này, vách đá trên đỉnh đầu chúng tôi, rõ ràng lại rung lên một phát...

Trong lòng tôi hơi kinh hãi, lại có quan tài sắp rơi xuống?!

Một cỗ quan tài, tôi có thể lừa Ba Thanh nói là tổ tông phù hộ, giờ lại thêm một cỗ nữa, thì bèn không dễ giải thích rồi...

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm tạ ‘Chứng nhận đại thần’, ‘Pháo hoa bạo chương’ của Hoa tại sao nice đến thế, cảm ơn ‘Chứng nhận đại thần’ X2 của Ninh Tĩnh Chí Viễn, cảm ơn hoa tươi, phù giục chương, các loại quà tặng cùng với vàng của các bạn độc giả! Mọi người buổi sáng vui vẻ! Chương mới hôm nay kết thúc rồi! Ngày mai gặp lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận