Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 181: TRANH ĐẤU PHONG THỦY



Nhưng càng khiến lòng tôi đắng chát hơn là, mẹ tôi không hề ngừng nghỉ, mà lại lần nữa chìm xuống dưới nước.

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống mặt sông, cái hố khổng lồ ở bên cạnh, chỉ để lại cho tôi một cảnh tượng hoang tàn đến ghê người.

“Mẹ...”

Tôi run rẩy gọi một tiếng, khó khăn đứng dậy.

Trong lòng tôi rất khổ, cũng rất buồn.

Tai sao những năm này mẹ tôi đi theo tôi... Nhưng mặt đối mặt rồi, lại không chịu nhìn tôi?

Lẽ nào là bởi vì, mẹ không phải là người, sợ sẽ làm tôi sợ?

Hay là còn có nguyên nhân nào khác?

Chỉ chớp mắt, trong đầu tôi đã bị những suy nghĩ phức tạp lấp đầy.

Tôi rất không cam tâm, vẫn muốn gọi mẹ quay lại!

Còn chưa đợi tôi mở miệng, mặt nước vừa mới lặng lại, đột nhiên lại rung lên.

Khiến mặt tôi biến sắc là, thứ nổi lên, hóa ra lại là Trần mù và ngao sói!

Lúc này Trần mù đã mất ý thức, tay trái của lão vẫn còn kẹp lấy cháu trai Trần Viễn Quy, tay phải thì kẹp con gái lão Thanh Nhi.

Lại nhìn ngao sói, thì đang ngoạm lấy bả vai của Trần mù không chịu buông.

Tuy rằng vết thương đã rỉ máu, nhưng dựa vào sức mạnh của ngao sói, một đớp hoàn toàn có thể cắn đứt xương cốt, nó đang cứu Trần mù!

Có điều, lúc này ngao sói rõ ràng cũng đang thoi thóp, miễn cưỡng nhả mồm ra.

Người kéo bọn họ lên bờ, rõ ràng chính là mẹ tôi!

Mẹ tôi vẫn chỉ có cái đầu trồi lên khỏi mặt nước, ở ngay phía sau Trần mù và ngao sói...

Mẹ từ từ lại gần bờ.

Tôi vội giơ tay ra kéo! Lôi Trần mù và ngao sói lên bờ!

Đương nhiên, cũng hoàn toàn nhờ mẹ tôi ở phía sau giúp đỡ... Chứ không, tôi làm gì còn sức mà kéo bọn họ.

Một lát sau, Trần mù đã nằm trên bờ.

Ngao sói khẽ ư ử một tiếng, nhìn mẹ tôi một cái, cúi đầu dường như đang tỏ vẻ cảm ơn.

“Cứu hắn.” Giọng nói của mẹ tôi, mang một vẻ trống rỗng.

Tôi vội vàng đi ép ngực Trần mù.

Lão nôn ra bao nhiêu là nước sông!

“Phải báo cảnh sát... Đi viện cấp cứu mới được...” Tôi hoảng loạn run rẩy nói.

Chỉ có điều bên cạnh người chỉ còn lại tiếng sóng nước đập vào bờ.

Tôi quay đầu ra.

Bờ sông trống vắng, mẹ tôi đã chẳng thấy đâu nữa...

“Mẹ... Cảm ơn...” Tôi hít sâu một hơi, trong lòng đầy cảm kích.

Mẹ không đi thẳng luôn, mà còn cứu mạng Trần mù với ngao sói!

Tôi cũng nghĩ rõ ràng rồi, tôi không nên cưỡng ép mẹ!

Đợi Trần mù về nhà với tôi, tiễn mẹ đi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp mẹ nữa.

Nhanh chóng lôi điện thoại ra, nó bị ngâm nước từ lâu, đã hỏng đến mức không thể hỏng hơn nữa.

Tôi lại vội vàng ép lồng ngực cho Trần mù, lão lại nôn thêm không ít nước sông.

Dường như ngón tay lão có hơi động đậy, mí mắt cũng cử động một chút.

Bên cạnh, ngao sói ư ử một tiếng, bên trong con mắt đỏ au, dường như cũng có vệt nước.

Tôi cũng chẳng biết đấy là nước sông hay nước mắt của nó.

Ngao sói cũng có nước mắt sao?

Dẹp bỏ những suy nghĩ hỗn loạn qua một bên, tôi đã chuẩn bị làm hô hấp nhân tạo cho Trần mù rồi!

Trong tay không có điện thoại, không có cách gì gọi xe cứu thương, dấu hiệu sự sống của Trần mù lại quá yếu, tôi sợ trong quá trình tôi đi tìm người giúp đỡ thì lão đã mất mạng rồi.

Cũng vào lúc này, đằng xa đột nhiên vọng lại tiếng gọi: “La tiên sinh!” Giọng nói này có chút hoảng hốt, nhưng càng nhiều hơn là sự vui mừng.

Tôi ngẩng đầu nhìn qua.

Đang chạy lại, chẳng phải chính là Phùng Chí Vinh sao?

Phía sau ông ta có không ít người nhà họ Phùng, cũng đang chạy về phía tôi.

Rất nhanh, Phùng Chí Vinh đã đến trước mặt tôi, lúc này trông ông ta cũng nhếch nhác không tưởng, có điều so với tôi và Trần mù, thì vẫn đỡ hơn nhiều.

“Phùng gia chủ, ông không sao là tốt quá rồi.” Trong lòng tôi thở phào một tiếng.

Phùng Chí Vinh chạy ra rất kịp thời, không gặp vấn đề gì.

Vốn dĩ tôi và Trần mù chắc cũng có thể chạy ra, kết quả lại bị Lý Đức Hiền gài bẫy, đem Thanh Nhi và Trần Viễn Quy buộc lên trên mái hiên.

Lão ta lần này quyết tâm lấy mạng tôi và Trần mù!

Sắc mặt Phùng Chí Vinh hơi có chút thê thảm, trong mắt lão đầy sự sợ hãi: “La tiên sinh... Tôi cứ tưởng mấy người không lên được... Chuyện này thật không thể tưởng tượng được... Quá khủng khiếp...”

“Nhà họ Phùng chúng tôi mất vào đó sợ là phải bảy tám chục người... đều không cứu được nữa.”

Nghe ông ta nói đến con số này, khiến trong tim tôi lại ngột ngạt từng cơn.

“Phùng gia chủ, báo cảnh sát trước, chú Trần vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.”

Tôi giục giã một tiếng, người ở bên cạnh Phùng Chí Vinh hóa ra là Phùng Khuất, hắn lập tức bắt đầu gọi điện thoại.

Những người khác nhà họ Phùng, mỗi người đều mang bộ dạng nghĩ lại còn thấy sợ.

“Xe cứu thương sẽ tới ngay...” Phùng Khuất dứt lời, tôi nghe vậy mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, tôi cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ra vị trí giữa sông.

Phía đó có một con tàu chở khách, đèn điện sáng trưng!

Lờ mờ còn có thể nhìn thấy, trên boong tàu có một người đang đứng.

Chỉ có điều khoảng cách quá xa, không nhìn rõ là người nào.

Tôi lôi điện thoại ra, phần nước ngấm vào trong vẫn đang không ngừng rỉ ra.

Tôi hơi nheo mắt, ánh mắt cũng lạnh lại.

Suýt chút nữa, tôi đã mất mạng vào tay Lý Đức Hiền...

Không! Không phải suýt chút nữa!

Nếu không có mẹ tôi, lúc này tôi và Trần mù, bao gồm cả ngao sói, đều đã thành xác chìm ở dưới sông Dương.

Thủ đoạn của Lý Đức Hiền vừa độc ác vừa tàn nhẫn, tôi bắt buộc phải vạn lần cẩn trọng, mới có thể phòng bị được.

Chỉ cần có cơ hội, tôi nhất định cũng phải khiến lão chịu đựng hậu quả!

Nếu không, lão ta chắc chắn sẽ còn tiếp tục giở trò sau lưng tôi nữa!

“Phùng gia chủ, mấy người có thể tìm được thêm thông tin về Lý Đức Hiền không? Lão ta là người ở đâu, trú ở chỗ nào?” Tôi khàn giọng hỏi.

Phùng Chí Vinh phản ứng lại, ông ta căm hận nhìn con tàu khách trên sông, nói từng câu từng chữ: “Tôi sẽ dốc toàn bộ tài nguyên của nhà họ Phùng đi tìm.”

Cũng vào lúc này, đột nhiên có một người lên trước, ghé vào tai Phùng Chí Vinh nói mấy câu.

Thân thể Phùng Chí Vinh run rẩy một cái, mắt ông ta đỏ lên mấy phần.

Tôi lập tức hỏi ông ta lại xảy ra chuyện gì rồi?

Sắc mặt Phùng Chí Vinh hơi có chút thê lương.

“Trong tộc lại vừa chết mấy tiểu bối, mẹ tôi cũng đột ngột bệnh nặng, có vẻ sắp không qua khỏi rồi...”

Tôi hít sâu một hơi, trịnh trọng nói: “Hậu quả do huyệt Bạch Hổ trộm xác gây nên, tuy rằng xác chết đã bị đào lên, tạm thời trấn áp không hóa sát, nhưng sự áp chế khí vận nhà họ Phùng do chúng tạo thành vẫn còn đó, bắt buộc phải nhanh chóng đi sửa bố cục phong thủy, đem con dâu ông Vương Tiểu Yến và cháu ông Lâm Minh táng vào trong huyệt nguồn long mạch, thì nhà họ Phùng mới ngừng gặp chuyện được.”

“Đợi xe cứu thương tới, đưa chú Trần đi, chúng ta qua ngọn núi ở ngoài thành phố luôn!”

Trong mắt Phùng Chí Vinh có chút lo lắng: “La tiên sinh, thân thể cậu không có vấn đề gì chứ?” Tôi im lặng, sau đó trả lời: “Mạng người quan trọng.”

Lúc này tôi đã rất mệt mỏi, rất muốn ngã xuống, trên người càng thấy chỗ nào cũng đau, nhưng bây giờ tôi mà ngã xuống, thì trong cuộc đấu giữa tôi và Lý Đức Hiền, tôi sẽ thua cuộc!

Tuy rằng vẫn chưa chạm mặt với lão, nhưng bây giờ tôi cứu nhà họ Phùng, lão hại nhà họ Phùng, thì đã thành sự tranh đấu trên phương diện phong thủy rồi!

Nhà họ Phùng liên tiếp có người chết, ở nhà họ Cố tôi cũng suýt mất mạng, Lý Đức Hiền đã áp chế tôi hết lần này đến lần khác.

Một khi tôi ngã xuống, không quản nhà họ Phùng được nữa, sợ là nhà họ Phùng sẽ chẳng qua nổi đêm nay.

Rồi từ đó về sau, báo ứng mà tôi phải nhận cũng sẽ không ít, tới lúc lại đối mặt với Lý Đức Hiền, tất nhiên cũng sẽ phát sợ.

Vậy nên bây giờ, tôi quyết không được lùi!

Đợi tầm hơn mười phút, xe cứu thương cuối cùng cũng tới, bọn họ đưa Trần mù đi xong, tôi bảo với Phùng Chí Vinh phải phái người trông chừng xác chết của Thanh Nhi và Trần Viễn Quy.

Ngao sói nhỏ giọng ư ử một tiếng, đột nhiên đi lại bên cạnh tôi.

Nó dùng đầu dụi dụi vào tay tôi.

Tôi ngẩn ra, mất tự nhiên nói: “Mày muốn đi cùng tao?” Ngao sói liếm một cái vào mu bàn tay tôi.

Tim tôi đập điên cuồng, trong lòng vô cớ thấy an tâm hơn vài phần.

Phùng Chí Vinh cũng đã sắp đặt người xong, hơn nữa mệnh lệnh của ông ta rất nặng, phải dùng mạng sống để bảo vệ hai xác chết này.

Cũng phái người đi canh Trần mù, không để chuyện gì xảy ra với lão.

Sau đó chúng tôi mới lên chiếc xe khác, đi ra phía ngoài thành phố.

Trong quá trình này, chiếc tàu trên sông kia, đã đi xa từ lâu.

Tôi cũng vội lấy la bàn ra.

Cũng may là Định la bàn cho dù ngấm nước, nhưng cũng không hỏng hóc.

Đường đêm không có mấy xe, dưới sự thúc giục của Phùng Chí Vinh, tốc độ của xe gần như bay.

Bình thường phải mất đến một tiếng mới ra ngoài thành phố, lần này chỉ mất nửa tiếng đã tới nơi!

Sau khi chúng tôi xuống xe, ngao sói đột nhiên tru một tiếng dài.

Lúc này da đầu tôi cũng hơi tê đi, đứng ở trên con đường quốc lộ phía trước ngọn núi.

Sương mù lốm đốm...

Bên dưới làn sương, lại lờ mờ không nhìn rõ bộ dạng của thế núi.

“La tiên sinh... Trên núi này, liệu có vấn đề gì nữa không? Lý Đức Hiền liệu có giở trò quỷ gì ở đây nữa không?” Phùng Chí Vinh đột nhiên bất an hỏi một câu.

Tôi lắc lắc đầu, nheo mắt nói: “Đại tiểu minh đường liền trục, chỗ này là long mạch, còn là chỗ lỗ huyệt nơi sinh khí thoát ra, lão ta không giở trò nổi.”

Dứt lời, phía trong làn sương mù, bất chợt lờ mờ có bóng người...

Bên đường là bụi cây hoang dã, sau khi có bóng người trông lại càng kinh khủng khiếp.

Hoặc là ở phía dưới lùm cây, có một người nằm đó, đang nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Hoặc là ngay ở bờ đất bên đường, có một người khuôn mặt chảy xệ trắng nhợt đang ngồi xổm, trong mắt toàn là sự tĩnh lặng.

Thậm chí còn có một số, dường như đang do dự, muốn bước về phía chúng tôi vậy!

Mặt tôi cũng biến sắc... Chuyện này không đúng á!

Ở đây sao trông lại giống như cảnh tượng xuất hiện khi Trần mù dẫn đường âm vậy, bên người chúng tôi cũng không có người chết mà...

Nghĩ đến đây, mặt tôi đột ngột biến sắc!

“Phùng gia chủ, ông có phải đã cho người đem hài cốt con dâu ông với cả xác chết cháu ông qua đây luôn rồi không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận