Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 811: VÀNG RÒNG, BẠC TRẮNG, CÁNH TAY CỦA LIỄU DỤC CHÚ

Adts có mệnh số hộ thể, tôi lại có Áp trấn thần chú hoàn chỉnh, còn có phù của bản thân Địa tướng Kham dư.

Atvh tôi đích thực không đối phó nổi, nhưng nếu muốn bảo toàn mạng sống, chắc là có thể thoát được.

Chỉ có điều Từ Bạch Bì lúc này, trong thần thái không hề có sát khí lộ ra ngoài.

Cộng thêm việc Từ Thi Vũ và bà nội tôi đều đang ở đây, tôi cũng không thể không ném chuột sợ vỡ bình, phải nghe lời của lão ta nói.

Đồng thời tôi cũng rất thắc mắc, Từ Bạch Bì tại sao không động thủ?

“Đến đây lâu thế, cũng khát rồi, bát máu gà này uống đi.”

Máu gà có hai bát, Từ Bạch Bì đẩy qua cho tôi một bát, bên cạnh còn lại một bát nữa, lão ta bưng lên xong, bèn một hơi uống sạch, cuối cùng quệt miệng một phát.

Rõ ràng, thần thái của lão ta rất thư thái, hơn nữa cũng thả lỏng.

“Cảm ơn ý tốt của ông.” Tôi đưa tay đẩy bát máu gà về lại bên cạnh lão ta, lắc lắc đầu nói: “Tôi không khát, có khát thật tôi sẽ uống nước.”

Từ Bạch Bì nhấc cái tẩu thuốc lên, lại rít một hơi.

Khói trắng lởn vởn tản ra, cái khuôn mặt đen xì xì đó của lão ta, trông liền càng trở nên âm u kỳ dị.

“Mày là người thông minh. Lúc tao ở trong cái chỗ tối tăm không thấy ánh mặt trời đấy, bèn đã nghĩ, một thằng tiểu bối nghé non mới ra đời không sợ hổ như mày, lôi một đám người mà cứ thế liền ép tao đến đường cùng được, mày đúng thật là thông minh một cách ly kì.”

Giọng điệu của Từ Bạch Bì thì rất ung dung, chỉ có điều bộ dạng và thần thái của lão ta đều quá kỳ dị, nên cái kiểu ung dung này, cho người ta cảm giác cũng chỉ có bức bối ngột ngạt.

“Ác giả ác báo.” Tôi trả lời.

“Xe đến trước núi ắt có đường, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng. Tao bò được ra ngoài rồi, có phải đã nói lên rằng trời không tuyệt đường người, ông trời cho rằng tao không đáng chết?” Từ Bạch Bì bưng bát máu gà thứ hai lên, lần này lão ta uống ngụm nhỏ hơn chút ít.

Chỉ có điều những lời này của lão ta lại khiến sắc mặt tôi cứng đờ lại.

“La Thập Lục, tâm mày vẫn ác đấy. Mày nhìn như lương thiện, nhưng lòng dạ lại đủ ác độc, tao không ác bằng mày, đây chính là nguyên nhân tao không giết mày.” Từ Bạch Bì đặt bát máu xuống chằm chằm nhìn tôi, tiếp tục nói: “Bác cả Thi Vũ bị mày hại chết rồi, nhà họ Từ không còn cốt nhục, tao bèn chỉ có một đứa cháu gái này, đương nhiên không muốn khiến nó quá đau lòng.”

“Mày có thể không để ý đến cảm xúc của nó, giết lão già tao đây, nhưng tao vẫn cứ để ý đến cảm nhận của nó, không động đến mày.”

Những lời này của lão ta lọt vào trong tai lại khiến tôi cảm giác rất giả tạo, đồng thời còn nghĩ đến một nguyên nhân, đấy chính là Từ Bạch Bì không còn lựa chọn nào khác?

Lúc Từ Đại Mẫn còn sống, lão ta đương nhiên không cần quản Từ Thi Vũ, cô ta sống chết gì đều không quan trọng.

Giờ Từ Đại Mẫn chết rồi, nhà họ Từ sắp tuyệt hậu, Từ Bạch Bì mới nghiêm chỉnh nhìn nhận Từ Thi Vũ?

Vậy chẳng phải cũng chỉ coi cô ta là một thứ công cụ để lưu lại huyết mạch mà thôi sao? Cũng tương tự như cái kiểu của Liễu Tam Nguyên định làm với Dương Hưng?

Chỉ có điều, những lời này của Từ Bạch Bì nghe càng đạo mạo hơn một chút.

“Nếu ông đúng thật không muốn Thi Vũ đau lòng, cũng không muốn động thủ với tôi, thì có thể cứ để tôi trực tiếp đưa cô ấy đi.” Tôi hít sâu một hơi, trực tiếp nói thẳng.

Nhưng Từ Bạch Bì lại cười phá lên, cười mãi cười mãi, giọng của lão ta liền bắt đầu toát ra sát khí.

“Đưa nó đi xong, lại để mày đem người tới, đánh hội đồng tao? La Thập Lục, mày không khỏi có chút ngây thơ nhỉ?”

Tôi im lặng không nói, Từ Bạch Bì chắc chắn là không thể giữ lại rồi, có điều trước mắt tình hình này lại rất khó nhằn.

Nhất thời, tôi không mở miệng nói gì.

Từ Bạch Bì và tôi nhìn đối diện nhau một thời gian tương đối dài, cả người của lão ta gần như đều bị khói thuốc uốn lượn mông lung vây quanh.

Chẳng biết từ lúc nào, ánh trăng trên bầu trời đêm đã biến mất không còn nữa, màn đêm đen đặc mà cô tịch, giống như rơi vào trong sự yên tĩnh tuyệt đối.

Đêm đen trước bình minh, luôn luôn yên lặng không tiếng động thế này.

Tôi mới phát hiện, đám khói trắng đó không đơn thuần là khói tẩu thuốc, bởi vì cả căn phòng đều đã trở nên mông lung rồi.

Trong sân đều đã là sương mù màu trắng, hơn nữa thứ sương mù này dày đặc, gần như khiến người ta giơ tay không thấy năm ngón.

“Căn nhà này, mày xây không tồi, Thi Vũ ở trong đây rất yên tâm.”

“Tao thấy bà nội mày trú ở đây cũng rất yên tâm, chúng nó không cần thiết phải rời đi.”

“La Thập Lục, nếu như mày muốn tiếp tục vào qua cổng căn nhà này, lại gặp được Thi Vũ và bà nội mày, thì lần sau lúc mày tới đây cần phải chuẩn bị ít đồ.”

“Một rương vàng ròng, một rương bạc trắng, ba trăm con gà già, cùng với cánh tay của thằng đạo sĩ lần trước động thủ với tao, nếu tao nhớ không nhầm, nó tên là Liễu Dục Chú?”

“Ngoài ra, tao còn cần đầu của một đứa nữa. Nếu nó mà còn sống, thì lấy đầu người sống, nếu chết rồi, thì bèn lấy đầu người chết. Bất kể là mày giết người cũng được, đào mộ cũng xong, không có cái đầu này, mày bèn không vào lại trong căn nhà này được nữa.”

Từ Bạch Bì ở ngay trước mặt tôi, nhưng giọng nói của lão ta lại không ngừng vang vọng khắp cả khu nhà.

Bên tai đột nhiên nghe thấy một tiếng gà gáy, tiếng gà gáy này rất gần, chắc là ở sau lưng tôi.

Trời sáng rồi?

Nhưng giây tiếp theo, tiếng gà gáy đó lại bị tiếng kêu thảm thiết thay thế.

Ngay tiếp đó bèn là tiếng khặc khặc, là tiếng hoàng bì tử đang thấp giọng gọi nhau.

Trước mặt đột ngột có tiếng xé gió truyền lại.

Mặt tôi đột ngột biến sắc, vụt giơ tay lên, dùng Bút Địa Chi trong tay trong nháy mắt phác họa ra một đạo trấn sát phù!

Nhưng tôi không hề chạm vào bất cứ thứ gì, tiếng xé gió đó hóa ra lại vòng qua bên hông tôi, tiếp đấy thắt lưng tôi liền dính phải một đòn đánh nặng nề!

Lực đánh của cú chưởng tay này khiến cả người tôi bị hất bay lên, lúc rầm một phát rơi mạnh xuống dưới đất, thì đã là ngã ra chính giữa sân rồi!

Tôi “siii” một tiếng xuýt xoa hít ngược một hơi, có điều tôi không dám ngừng nghỉ, vụt một phát lật người dậy.

Giây tiếp theo, sương mù trước mặt bị xé ra, Từ Bạch Bì gần như dán sát lên mặt tôi.

Ở trong khoảng cách như thế này, sương mù không chắn được tầm nhìn của tôi, tôi gần như đều nhìn rõ được vết tích của lông vũ mịn trên mặt lão ta.

Tôi nhấc tay lên định vẽ phù, thì lão ta đã ngửa đầu ra sau, tiếp đó đập một cú thật mạnh ra trước.

Rầm một phát, lão đập một phát thật mạnh lên trán tôi, tôi chỉ cảm giác đầu óc ong ong lên, trước mắt tối sầm một phát, cả người lại lần nữa bay ngược ra phía sau.

Lúc rơi mạnh xuống đất, ý nghĩ cuối cùng trong đầu là, Từ Bạch Bì hiện giờ quá dữ! Lại còn khiến tôi đến cơ hội vẽ phù cũng chẳng có?

Bên tai truyền lại tiếng Phùng Quân gọi tên tôi một cách kinh hãi hoảng loạn, nhưng tôi lại dần mất ý thức, ngất đi...

Cũng chẳng biết hôn mê mất bao lâu, đợi lúc tôi tỉnh lại, đập vào mắt là ánh sáng trắng chói mắt, mũi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Miễn cưỡng ngẩng đầu, nhìn hai bên một phát, tôi hóa ra đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện.

Bên cạnh tôi có tận mấy người, ngoài Phùng Quân, Phùng Bảo mặt đầy lo âu bất an ra, thì bèn là Trần mù và Lưu Văn Tam.

Trần mù khép hờ mí mắt ngồi ở đầu giường tôi, Lưu Văn Tam thì đang đi đi lại lại trong phòng bệnh.

Trên trán vẫn đau đến mức như muốn vỡ ra vậy.

Tôi chống người dậy, lập tức thu hút sự chú ý của bọn họ.

Lưu Văn Tam lập tức lên trước đỡ tôi, đầu mày lão nhíu chặt ,lập tức liền hỏi: “Thập Lục, đã phát sinh chuyện gì rồi? Phùng Quân nói mày xảy ra chuyện rồi, bị quăng từ trong sân ra ngoài, nên đưa mày đến bệnh viện.”

“Cái thằng già đấy, dữ đến mức độ này sao?”

Con ngươi màu xám trắng của Trần mù cũng đang nhìn tôi.

Tôi đang định nói, nhưng lại cảm giác trên ngực đang đặt một dị vật, đó là thứ gì?

Da đầu tôi hơi hơi tê rần, là Từ Bạch Bì để vào?

Tôi vội vàng cúi đầu, kéo áo ở ngực ra.

[Tác giả có lời muốn nói]

Ngày làm việc trở lại đầu tiên sau nghỉ lễ! Làm việc vui vẻ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận