Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 180: HAI MƯƠI HAI NĂM, CON TRAI KHÔNG THẤY MẸ



Cùng lúc với tiếng động lớn này, ngao sói vọt mạnh lên.

Một phát ngoạm lấy sợi thừng chu sa kia!

Rẹtttt! Ngao sói rú thảm lên một tiếng, một đám khói trắng lớn xèo xèo bốc lên.

Giây tiếp theo, nó cứ thế giật đứt luôn sợi thừng chu sa, âm thai cũng rơi vào trong lòng Trần mù...

Những việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt!

Mặt đất dưới chân, đã bắt đầu sụt xuống trong tiếng động ầm ĩ!

Lối đi ở phía dưới cánh cửa sắt, lập tức vọng lại tiếng nước chảy ào ào!

Những người nhà họ Phùng còn ở lại giúp Trần mù ở chỗ cửa kia đều hoảng loạn tháo chạy.

Da đầu tôi tê rần, gào lớn một tiếng chú Trần, chạy!

Tốc độ phản ứng của Trần mù cũng rất nhanh, một tay kẹp lấy Thanh Nhi, một tay kẹp lấy Trần Viễn Quy, cũng chạy ra phía ngoài!

Chỉ là, phản ứng của người có nhanh đến đâu, cũng vẫn chậm hơn rất nhiều so với sự việc đột ngột phát sinh...

Trong lòng tôi chỉ còn lại cảm giác lạnh toát, kế hoạch này của Lý Đức Hiền lớn thật!

Lão chắc chắn đã làm gì đó với con sông ngầm phía dưới nhà họ Cố... Còn định nhấn chìm khu nhà họ Cố, đây mới là thủ đoạn đưa chúng tôi lên đường!

Tôi quay người chạy thục mạng ra ngoài.

Lúc này cũng chẳng màng đến việc cứu Cố lão gia được nữa...

Chỉ có điều, chúng tôi vừa lao được tới cổng hậu viện, thì cả khu nhà họ Cố đều đã bị sập xuống dưới bảy tám mét.

Có người nhà họ Phùng số đen, rơi thẳng vào trong khe nứt, có người bị đá kẹp dính, mất mạng trong tiếng la hét thảm thiết.

Dòng nước sông ngầm vọt lên từ phía dưới cánh cổng sắt...

Hơn nữa phần trung tâm hậu viện cũng đang sụt lún, rồi sập xuống thành một cái hố lớn!

Dòng chảy vô cùng mạnh mẽ, chúng tôi không có bất kỳ khả năng phản kháng nào, liền bị cuốn vào trong...

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, cảnh tượng này trông vô cùng thê thảm và khủng khiếp.

Tôi vùng vẫy bạt mạng trong dòng nước, sau khi rơi xuống nước, bị dòng chảy cuộn trào đó cuốn đi, trên đầu không ngừng có đất đá rơi xuống, càng khiến tôi sợ hãi.

Miễn cưỡng giãy giụa trồi lên mặt nước, tôi mới phát hiện, không chỉ cả khu nhà họ Cố hoàn toàn sụt xuống, mà còn có đá vỡ từ trên núi Nội Dương lăn xuống...

Lúc này tôi cũng chẳng biết Trần mù với ngao sói bị cuốn đi tới chỗ nào rồi.

Tôi đang rất muốn khống chế sự thăng bằng của cơ thể, thì một cơn sóng lại ập đến trước mặt!

Ngoài ra, trong làn nước lạnh buốt đó, hóa ra còn có một cái xác nổi sắc mặt tái xanh, đôi mắt trợn to!

Nó nhìn tôi chằm chằm, trên trán toàn là gân xanh màu đen tím!

Tôi không còn nén nổi nỗi sợ hãi trong lòng nữa, vụt quay người tháo chạy...

Ầm ùng! Một tảng đá rơi xuống phía trước mặt tôi chừng hai mét...

Khu nhà họ Cố đã sụp đổ, nay cũng đang trong quá trình sụt xuống...

Thậm chí bao gồm cả đoạn đường cái phía ngoài, cũng hoàn toàn sụt xuống dưới sông Dương...

Tất cả những việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt, căn bản không cần tôi phải bơi ra ngoài, dòng nước xối cực lớn, đã đẩy tôi ra phía ngoài!

Không chỉ có một mình tôi... Còn có những người biết bơi khác của nhà họ Phùng cũng bị đẩy ra phía ngoài...

Tôi không biết Phùng Chí Vinh đã chạy ra ngoài được chưa, những người ở bên ngoài nhà họ Cố có bao nhiêu bị rơi xuống.

Tóm lại, có người số đen, bị đá rơi thẳng trúng, hét lên một tiếng rồi chìm xuống đáy sông...

Tôi bị nốc không ít nước vào bụng, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói.

Khi đó tôi từng nói với Cố Nhược Lâm: “Núi không rời thì sông rời, rồng không linh thì sát linh!”

Núi Nội Dương này dù gì cũng là long mạch, nhưng sông ngầm dưới núi bị phá ra, thì làm gì còn long mạch gì mà nói nữa? Trực tiếp thành vùng đất nguy hiểm lấy mạng người luôn!

Giây tiếp theo, một đôi tay lạnh buốt đột nhiên bám lấy vai tôi.

Cái khuôn mặt tái xanh đó, gần như dính sát vào mặt tôi.

Tôi không bị đá rơi trúng! Nhưng lại bị nó siết chặt lấy cổ, kéo chìm xuống dưới đáy nước...

Thời khắc cuối cùng, tôi giãy giụa hét lên hai chữ, cứu mạng!

Tôi cũng đang liều mạng vùng vẫy với cái xác chết này, nhưng nó vẫn bất động, cứ siết chặt lấy cổ tôi, kéo theo tôi chìm xuống dưới...

Chúng tôi bị nước đẩy ra ngoài sông Dương... Nhưng mẹ tôi vẫn chưa xuất hiện.

Tim đã lạnh hẳn xuống.

Long mạch bị hủy, hóa thành vùng đất hiểm ác long, trong tình trạng này, lại có nhiều xác nổi như vậy xuất hiện, cho dù là mẹ tôi rất dữ, sợ là cũng chẳng cứu nổi tôi...

Cái cảm giác nghẹt thở ấy ngày càng mãnh liệt, trong lúc giãy giụa tôi mò cái búa ra, từng phát từng phát đập vào đầu của cái xác nổi bên cạnh...

Không khí ở trong phổi rất nhanh đã bị ép hết sạch.

Cái xác nổi kia cuối cùng cũng bị tôi đập nát đầu, tôi giãy ra khỏi nó...

Xung quanh chỉ còn lại một màu đen kịt, và sự lạnh lẽo của dòng nước chảy xiết.

Thậm chí tôi cũng chẳng còn sức lực, sắp buông rơi cả cái búa.

Biểu cảm trên mặt tôi lúc này, biến thành nụ cười thê thảm.

Tôi cảm giác nếu để tôi chết như thế này thật.

Thì tôi quá là không cam tâm!

Thế nhưng chuyện đã đến nước này, tôi cũng chẳng còn sức xoay chuyển tình thế nữa...

Cũng cơ bản không còn khả năng bơi lên trên...

Đồng thời, tôi cũng mở to mắt.

Bởi vì trong dòng nước chảy phía bên trên tôi, lại xuất hiện mấy cái xác nổi nữa, bọn chúng hoàn toàn chẳng khác gì cái xác nổi ban nãy, đều chìm xuống hướng về phía tôi...

Tôi dùng sức muốn huơ cái búa, nhưng chẳng làm cách nào giơ tay lên nổi.

Giây tiếp theo, đột nhiên, mấy cái xác nổi kia lại không tiếp tục chìm xuống nữa...

Sau lưng tôi, bất chợt truyền lại một lực đẩy!

Cái cảm giác ấy, lập tức khiến tôi nhớ lại cảm giác lần đó lúc ở dưới bãi lau Liễu!

Cũng khiến tôi nhớ lại lúc đi cứu Trần mù, ở trước con đập sông Dương!

Sau lưng tuy lạnh buốt, nhưng đẩy rất nhanh, lực đẩy cũng rất mạnh!

Tôi đã cảm giác mình sắp ngất đi rồi, nhưng tôi cố trụ vững một hơi không cho mình ngất đi...

Thời gian dường như trở nên chậm đi, tôi cũng chẳng biết là một phút hay hai phút.

Tới khi phổi của tôi bị ép sạch triệt để, đầu óc cũng bắt đầu không tỉnh táo nữa, thì vụt một cái, nổi lên trên mặt sông!

Tôi thở dốc từng cơn, cảm giác vui mừng sau khi thoát chết, và cảm giác thân thuộc an toàn từ phía sau lưng mà mẹ đem lại cho tôi, khiến mắt tôi có một dòng chảy nóng hổi.

Trộn lẫn với nước sông, có một số còn rỉ vào bên trong môi tôi.

Tôi khó khăn quay đầu lại, rất muốn nhìn mặt mẹ tôi một cái.

Vụt một phát, nhịp đập tim tôi như bị nghẹt lại...

Phía sau lưng đẩy tôi, đích thị là một người đàn bà...

Nhưng mặt của bà ta thì hoàn toàn bị mái tóc đen xì trùm kín, toát ra cho tôi chỉ là một thứ cảm giác âm u kinh khủng.

Ánh trăng rót lên trên mặt sông, cái luồng khí âm u lạnh lẽo đó, khiến tứ chi tôi đều cứng đờ lại...

Mấy phút sau, tôi bị đẩy vào đến bờ.

Mực nước ở dưới sông cao hơn không ít, tôi bị đẩy thẳng lên trên bờ, còn lăn vào trong một khoảng không nhỏ.

Bên cạnh tôi có thể nhìn thấy, là một cái hố cực lớn, nhà họ Cố đã chẳng còn thấy nữa... Đường cái cũng bị đứt gãy một đoạn lớn, sông ngầm dưới đất cũng bị nổ bung ra, nước vẫn đang đùn mạnh ra ngoài.

Khó khăn bò người dậy, mẹ tôi không lên bờ...

Vẫn cứ ở dưới nước như cũ, chỉ nổi một cái đầu bị mái tóc che kín.

Hơn nữa mẹ còn đang từ từ chìm xuống dưới...

Tôi run rẩy gọi một tiếng: “Mẹ....”

Tốc độ chìm xuống dưới của mẹ có hơi chậm lại một chút.

Mái tóc bắt đầu bị dòng nước đẩy ra, chỉ có điều tôi cũng chẳng nhìn thấy mấy phần mặt của mẹ...

Lộ ra tý nào, liền bị mặt nước che khuất tý ấy...

Tim tôi thắt lại từng cơn, cảm giác rất đau, rất nghẹt thở.

Bịch một tiếng, tôi quỳ sụp xuống dưới đất, lại run giọng gọi một câu: “Hai mươi hai năm rồi, mẹ, mẹ đi theo con hai mươi hai năm rồi!”

“Lần này, đừng đi được không.”

“Thập Lục, muốn được nhìn mẹ!”

“Ngoài di ảnh ra, Thập Lục vẫn chừa từng thực sự được nhìn thấy mẹ lần nào!”

“Cũng chưa từng được nói với mẹ nửa câu.”

Tôi nghẹn ngào, chẳng còn ngăn nổi dòng nước mắt, khóc nấc lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận